Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 252



Chương 252:

 

Mối quan hệ giữa cậu ta và Lê Hương là gì?

 

Đầu Lý Ngọc Lan lập tức liền ngưng hoạt động, không kịp suy nghĩ.

 

Sự hớ hênh của Lý Ngọc Lan khiến Lê Nghiên Nghiên và Lê Chấn Quốc khá kHốhg vui, Lê Chấn Quốc nhanh chóng thấp giọng khiển trách: “Lý Ngọc Lan, em làm gì vậy, mau ra mắt Mạc tổng.”

 

Lê Nghiên Nghiên nhìn Mạc Tuân rồi nhẹ giọng “giải thích: “Mạc tổng, mẹ em có thể do gặp anh vui quá đây, mong anh bỏ qua.”

 

Mạc Tuân từ khi bước vào vận chưa nói chuyện, đôi mắt sâu thắm của anh ta mờ mịt rơi vào trên người Lý Ngọc Lan, sau đó đôi môi mỏng anh vẽ lên độ cong tựa như cười lại như không cười: “Tôi đã từng gặp bác gái một lần.”

 

Cái gì?

 

Lê Chấn Quốc gần như nhảy dựng lên, ông ta thấp giọng hỏi: “Lý Ngọc Lan, em gặp Mạc tổng khi nào, sao không nói cho anh biệt?”

 

Lý Ngọc Lan toát mồ hôi lạnh cả người, bà ta lắp bắp nói: mm. ETˆ Lê Nghiên Nghiên cảm thấy Lý Ngọc Lan có chút mật mặt, trước mặt Mạc Tuân vứt đi sĩ diện của cô ta, cô ta bèn vội chuyên chủ đề, chuyên gia nhỏ hay phàn nàn Lê Nghiên Nghiên.

 

nhanh chóng online: “Mạc tổng, em kê cho anh một câu chuyện cười nhé, vị này hóa ra không phải chồng của Lê Hương, mà là quản gia của Lê Hương, nhưng người quản gia này nói chồng của Lê Hương muôn tổ chức sinh nhật cho cô ấy ở tầng cao nhất khách sạn Đề Hào, chuyện này rất buồn cười phải không?”

 

Mọi người nhanh chóng phụ họa nói.

 

“Mạc tổng, anh mau đến phân định thật giả đi, chúng tôi không thể nhịn được nữa.”

 

Lê Nghiên Nghiên và mọi người đều chờ Mạc Tuân “tát” vào mặt Lê Hương, dám dùng danh nghĩa. Mạc tổng đi rêu rao lừa gạt, chỉ đơn giản là “lên trăng chạm sứ * “. phải dạy dỗ cô ta một chút mới được!

 

* Từ mạng ý chỉ khoảng cách giữa hai bên rât xa, mang ý chê giêu.

 

Lúc này Mạc Tuân mới ngắng đầu lên, ánh mắt rơi vào Lê Hương, cô cũng đang nhìn anh với đôi mắt nai đen láy.

 

Bốn mắt chạm nhau, Mạc Tuân chậm rãi nhếch lên đôi môi mỏng, ý cười dịu dàng đong đầy trên mi mục tuấn tú. “Sao em không nói cho họ biết chồng em là ai?”

 

Lê Hương khẽ run hàng mi, có chút vô tội: “Cho dù em nói, bọn họ – cũng sẽ không tin, còn cười nhạo em.”

 

“Anh ở đây, không ai dám cười nhạo em, nói cho bọn họ biết tên chồng, của em, hù chết bọn họ.” Giọng nói từ tính trầm thấp của Mạc Tuân chứa đầy dung túng.

 

Lê Nghiên Nghiên, Lê Chấn Quốc, Lý Ngọc Lan và tật cả những người trong hội trường đều rất bối rồi, họ bị hành động không phân biệt rõ của Mạc Tuân dọa sợ đến không thốt nên lời.

 

Ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy rõ ràng trong đại sảnh.

 

Con ngươi sáng ngời của Lê Hương liệc Lê Nghiên Nghiên đã đông cứng, sau đó cô vừa cười nói từng chữ một: “Chồng tôi là… Mạc Tuân đó.”

 

Toàn bộ hội trường hít vào một hoi, đều bị kinh sợ.

 

Cái… cái gì, Lê Hương đang nói gì vậy, chồng cô ta là… là Mạc Tuân?

 

Không, đây không phải là sự thật!

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lê Nghiên Nghiên “phải” sạch hết huyết sắc, cô ta như bị đầy xuống vực sâu băng giá.

 

Lúc này, bác Phúc mới kính cần gọi: “Thiếu gia.”