Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 2557



Chương 2557:

Đường Ngọc choáng váng, anh ta hoàn toàn không nghĩ tới sẽ gặp phải Dương Kim Đậu.

“Cô… cô ơi, cô nghe con giải thích, vừa rồi con nói đều không phải là thật, có phải… có phải Tiêu Thành bảo cô tới không. Cô xem, những thứ này đều là mưu kế của hắn, hắn cố ý kích thích con, dẫn dắt con nói ra những lời này!”

Đường Ngọc giải thích, anh ta hất nước bần lên Tiêu Thành.

Hiện tại anh ta không thể lại mất đi sự ủng hộ của Dương Kim Đậu, bằng không anh ta sẽ mắt hết tất cả.

Dương Kim Đậu vô cùng thất vọng nhìn Đường Ngọc: “Đường Ngọc, chuyện cho tới bây giờ, lớp ngụy trang của cậu đã bị đâm thủng rồi, cậu còn không thừa nhận sao, cậu thực sự khinh tôi ngu xuần đến thế?”

‘GÔ GOHIC Dương Kim Đậu thật sự thích Đường Ngọc, thế nhưng bà không nghĩ tới lòng người thay đổi nhanh như vậy, đứa bé bà nhìn nó lớn lên từ nhỏ đã tâm lý vặn vẹo biến thái, nghĩ kỹ lại, đoạn đường này cậu ta đều luôn khích bác bà, khiến bà cô và con gái mình càng chạy càng xa, nhất là câu không chiếm được Hà Băng sẽ hủy hoại Hà Băng kia thực sự đã chọc giận bà.

Đây chính là con gái bà, bất luận kẻ nào cũng không thể thương tổn con gái bài “Đủ rôi” Dương Kim Đậu đỏ mắt trực tiếp cắt dứt lời Đường Ngọc: “Tôi đã nhìn thấu bộ mặt thật của cậu, trước kia là tôi mắt mù, về sau tôi không muốn nhìn thấy cậu nữa!”

Nói xong, Dương Kim Đậu phẩy tay áo bỏ đi.

“Cô, không phải như thế đâu, cô nghe con giải thích đi mà!” Đường Ngọc vẫn còn đau khổ cầu xin, thế nhưng thân ảnh quyết tuyệt của Dương Kim Đậu rất nhanh đã biến mắt trong tầm mắt anh ta.

Đường Ngọc biết mình triệt để mất đi hậu thuẫn của Dương Kim Đậu, anh ta tức giận nhìn Diệp Minh: “Tiêu Thành, mày cô ý đúng không?”

Diệp Minh nhún vai: “Tao cố ý còn chưa đủ lộ rõ sao?”

.. Đường Ngọc giận điên lên.

Lúc này Diệp Minh vung tay lên, hai hộ vệ áo đen đi tới, trực tiếp bắt Đường Ngọc.

“Tiêu Thành, mày làm cái gì, mau buông tao ra, ưml” Miệng Đường Ngọc bị bịt lại.

“Âm ï chết, mày ngậm miệng lại đi! Tao sẽ phái người đưa mày đến nước ngoài, qua mấy năm lại cho mày trở về!”

Cái gì?

Anh muôn đưa anh ta đi?

Đường Ngọc muốn cự tuyệt, nhưng Diệp Minh nhanh chóng rời đi, rất rõ ràng đây là thông báo chứ không phải thương lượng với anh ta.

Diệp Minh mới vừa đi ra, điện thoại trong túi quần vang lên.

Anh lấy điện thoại ra, là Chu Siêu gọi tới.

Trong tròng mắt đen của Diệp Minh nhanh chóng lóe lên ánh sáng sắc bén, anh và Chu Siêu không thể liên lạc là do sợ bại lộ.

Tính cách Chu Siêu vô cùng nghiêm cẩn, tuyệt đối sẽ không mạo hiểm, trừ phi là… có biến có gì!

Diệp Minh quét mắt quanh hành lang, sau đó đi tới cửa hành lang, ấn phím nhận nghe.

Anh không hé răng, bên kia Chu Siêu cực độ đè thấp giọng: “A Minh, thu thập một chút đi, vé tàu sáng mai, cậu phải lập tức rời đi!”

Diệp Minh nhíu mày: “Làm sao vậy?”

“A Minh, chúng ta lộ rồi, Tiểu Ngũ chết rồi!” Trong giọng nói đè nén của Chu Siêu truyền đến vẻ nghẹn ngào.

Tiểu Ngũ là chàng lính nhỏ tuổi nhất trong đội Huyết Đồng, năm nay chỉ mới 19 tuổi, cậu ấy ngưỡng mộ Diệp Minh nhất, vừa nhìn thấy Diệp Minh đã líu lo không ngừng.