Chương 2710:
“Ù, Diệp Minh gật đầu, dán môi lên trán của cô hôn: “Có người ngôi không yên muốn động thủ rồi. Bé cưng, trong khoảng thời gian này uất ức em rồi, chờ anh từ Khâu Sơn trở về, cả đời này sẽ không. để cho. em chịu thêm chút uất ức nào nữa.”
Anh là một người đàn ông không dễ buông lời thề hẹn.
Thế nhưng nếu đã hứa hẹn, chính là chuyện cả đời.
Tiếng “bé cưng ”này hòa tan trái tim cô.
Người đàn ông này rất “lưu manh”, bình thường hay gọi cô là “con nhóc”
gì gì đó, hình như đây là lần đầu tiên gọi cô là “bé cưng”.
Hà Băng vươn hai tay ôm lấy vòng hông to lớn của anh: “Dạ, em nghe lời anh, anh đi chiến trường của anh, em lợn chỗ này ngoan ngoãn chờ anh trở vê, anh vệ nhanh nhanh chút nha.”
Cô cái gì cũng không hỏi, cái gì cũng không quản, chỉ chò anh.
Anh đi đây, ngủ thêm chút nữa đi.”
Diệp Minh buông cô ra, chuẩn bị rời đi.
“Này, Diệp Minh, chờ một chút.”
“Làm sao vậy, luyến tiếc anh?”
“Không phải… có một người muốn để anh gặp một lần.”
“Người nào?”
Lúc này “ding dong” một tiếng, chuông cửa vang lên, có người đến.
Người nào?
Diệp Minh đi tới mở cửa phòng, ngoài cửa là Tiểu Điểm Điểm.
Điểm Điểm mang chiếc váy công chúa hồng nhạt, oa, người đàn ông này thật là cao nha, cô bé phải ngưỡng hết đầu lên nhìn, sau đó nhào qua ôm lấy bắp đùi Diệp Minh, non nớt cười nói: “Bồ ơi, hihi, bố của con.”
Diệp Minh lần đầu tiên nhìn thấy cô bé này liền bối rối, anh gặp qua không ít cô bé xinh đẹp, thê nhưng cô bé xinh như búp bê như Điểm Điểm hình như là lần Hầu tiên anh gặp.
Hiện tại Điểm Điểm còn nhào đến ôm bắp đùi của anh, còn non nót gọi anh một tiếng cha, anh cảm giác trái tim mình trong nháy mắt bị thứ gì hung hăng đánh vào, con ngươi anh đột nhiên co rút.
“Cô bé, con nhận làm người rồi, chú không phải bố con.” Diệp Minh nói.
Điểm Điểm ngắng đầu, đôi mắt to đen láy chóp chớp, cười ngọt ngào: “Không g đâu, bố chính Ìà bố của con mà.
Diệp Minh nằm mơ cũng không nghĩ tới mình cũng sẽ bị một cô bé dây dưa, anh nửa đời trước lăn lộn nơi đầu đường xó chợ, trước khi gặp Hà Băng, „phụ nữ trẻ con không dám mơ, anh vẫn cảm thầy anh sẽ không có được hạnh phúc đó.
Nhưng bây giờ, hết thảy đều trở nên huyện ảo.
Diệp Minh rât thích con nít, anh vẫn luôn muôn cùng Hà Băng sinh con, con trai con gái đều được, chỉ cần là Hà Băng sinh, anh đều thích.
Nhìn cô bé trước mắt này, trong đôi mắt to đen láy chớp chớp ây lộ ra vẻ lanh lợi thông minh, quá giông Hà Băng.
Diệp Minh rất thích cô bé này.
“Cô bé, chú thật sự không phải là bố con, con đi một mình sao, có phải lạc đường rồi hay không, chú bảo đón con về nhé.”
“Bố, con không đi một mình, mẹ con ỏ chỗ này.”
“Mẹ con? Đang ở đâu vậy?” Diệp Minh nhìn một chút trong hành lang, không nhìn thấy người nào.
Mẹ cô bé đang ở đâu?