Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 90



Chương 90:

 

Mạc Tuân lộ vẻ cưng chiều vui vẻ: “Anh đã nói chưa, em mê người nhất lúc khóc lóc ăn vạ đấy.

 

Trong lòng Lê Hương ngọt lịm, cô vội đẩy Mạc Tuân ra, chạy về phòng mình.

 

Hoa Dung chưa rời di, đêm nay cô ta thua quá thảm, nhất định phải bảo Mạc Tuân dạy dỗ Lê Hương một trận rồi đuổi Lê Hương đi.

 

Lúc này, Mạc Tuân ra khỏi thư phòng, Hoa Dung nhanh chóng ởi tới, nức nở đáng thương: “Hàn Đình, cô hầu gái kia đánh em, anh nhìn người em đầy vết thương này, anh nhất định phải báo thù cho em.”

 

Hoa Dung muốn dựa vào người Mạc Tuân.

 

Mạc Tuân im lặng tránh ra, mùi nước hoa nhân tạo trên người Hoa Dung khiến anh rất khó chịu, anh lại bắt đầu nhớ nhung mùi thơm cơ thể thiếu nữ ngọt ngào của Lê Hương, rõ ràng là cô chỉ mới rời khỏi lòng anh.

 

“Giám đôc Hoa, từ ngày mai cô không cân đên công ty nữa, tự mình rời Hải Thành đi, đừng xuất hiện trong tầm mắt của tôi.”

 

Sao?

 

Hoa Dung như bị điện giật, sững sờ tại chỗ, cô nhìn Mạc Tuân đầy khó tin: “Hàn Đình, anh sao vậy, đây không phải thật, em làm sai gì sao?”

 

Cuối cùng thì Mạc Tuân cũng liếc nhìn Hoa Dung: “Sai lầm lớn nhất của cô là quyến rũ tôi trước mặt Mạc phu nhân nhà tôi.”

 

Lục… phu nhân?

 

Hầu gái… kia?

 

Sắc mặt Hoa Dung trắng bệch.

 

Phòng ngủ.

 

Lúc Lê Hương ra khỏi phòng tắm thì Mạc Tuân đã tắm xong ở phòng bên, mặc một chiếc áo ngủ tơ lụa màu xanh, dựa vào đầu giường đọc sách.

 

Bình thường hai người đều ngủ riêng, cô ngủ giường, anh ngủ sô pha, bây giờ anh ngủ luôn trên giường.

 

Tuy cô nhận ra lòng mình, nhưng phát triển như vậy có nhanh quá không?

 

Mạc Tuân rời mắt khỏi quyển sách, nhìn sang cô, vươn tay vỗ giường cạnh mình: “Đi lên.

 

Lê Hương đứng im không nhúc nhích.

 

Mạc Tuân bỏ sách ra, làm bộ đứng dậy: *Có phải muốn anh ôm em không?”

 

Lê Hương nhanh chóng bò lên giường, lăn vào trong chăn.

 

Cô xoay người, đưa lưng về phía anh, cố gắng nằm sát bờ tường, không chạm vào anh.

 

Lúc này, Mạc Tuân vươn tay, ngang ngược ôm lấy vòng eo mềm một tay ôm đủ của cô, kéo cô vào lòng mình.

 

Lê Hương gối lên cánh tay cường tráng của anh, khuôn mặt nhỏ dán vào khuôn ngực vạm vỡ, cô định đẩy anh ra nhưng trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười thâm thúy: “Em không ngoan như vậy, hay là chúng ta làm chút việc giải trí đi?”

 

Tốt, Lê Hương nhận cảnh cáo của anh, không giãy nữa.

 

Lúc này, tiếng chuông di động du dương vang lên, cô có điện thoại.

 

Lê Hương vươn tay lấy di động dưới gối ra, Tô Hi gọi.

 

Cô không nghe.