Nghịch Tập, Sủng Nhanh Còn Kịp

Chương 91



Chương 91:

 

Lúc này, di động kêu “ting” một tiếng, tin nhắn tới, Tô Hi gửi: “Quán Quán, nghe máy.”

 

Chuông điện thoại đang kêu, Tô Hi liên tục gọi tới.

 

Lê Hương không định nghe, lúc này, một bàn tay khớp xương rõ ràng cầm di động trong tay cô, Mạc Tuân cầm lấy điện thoại cô.

 

Đèn giường sáng mờ chiếu lên gương mặt anh tuần đẹp sẽ của người đàn ông, chỉ thấy anh hơi mím môi, sắc mặt lạnh nhạt lộ ra vẻ nguy hiểm lạnh lẽo.

 

Mạc Tuân muốn nghe máy.

 

“Đừng nghe!” Lê Hương nhanh chóng ngăn cản.

 

Mạc Tuân quay lại liếc nhìn thiếu nữ, mắt ưng híp lại: “Sao, sợ anh làm gì anh ta à?”

 

“Không, đây là chuyện của em, chúng ta đã nói trước, anh không được nhúng tay vào chuyện của em.”

 

*“Ò.” Mạc Tuân ném di động của cô lên tủ đầu giường, hơi mạnh tay.

 

Lê Hương biết anh giận, người đàn ông này ngang ngược bá đạo, đương nhiên không thích kẻ khác tơ tưởng người phụ nữ của mình.

 

Lê Hương ngắng đầu, nhanh chóng hôn một cái lên khuôn mặt tuấn tú của anh.

 

Mạc Tuân ném luôn sách lên tủ đầu giường, cúi đầu cắn môi cô.

 

Ừ, Lê Hương bị đau.

 

Mạc Tuân buông môi cô ra, hơi thở hai người quấn quýt lấy nhau, ngón tay thon dài của anh nâng khuôn mặt nhỏ của cô, xuyên vào mái tóc dài mượt mà: “Của anh, em là của anh, hiểu chứ?”

 

“Em hiểu, nhưng em sẽ tự giải quyết chuyện Tô Hi và Lê gia, tuy… bây giờ em ở bên anh, nhưng em không muốn ỷ lại anh, em muốn tự độc lập, người trừ việc lấy nhan sắc mà hầu người thì em cũng muốn là người phụ nữ khiến anh thưởng thức.”

 

Mạc Tuân nhìn đôi mắt sáng ngời của cô lúc này tràn đầy kiên trì, cô có sự quật cường và kiêu ngạo, ngạo mạn và thông minh của chính mình.

 

Mạc Tuân đưa tay, từ từ tháo mạng che mặt của cô ra.

 

Khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh đẹp của cô lộ ra, khác với sự kinh diễm trong bar hôm ấy, bây giờ, cô ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, càng thêm quyến rũ và mê hoặc.

 

Mạc Tuân không phủ nhận mình cũng là một kẻ phàm tục, anh thích khuôn mặt cô, anh nhìn động lòng.

 

Anh cúi đầu, hôn cô.

 

Hai tay Lê Hương siết chặt áo ngủ trước ngực anh, cô chưa từng có cảm giác này, lúc được anh hôn, cả người cô mềm như một vũng nước Vậy.

 

Lê Hương rời tay xuống, ôm vòng tay cường tráng của anh.

 

Mạc Tuân đột nhiên buông cô ra, mở mắt, đôi mắt hẹp dài nhuộm màu đỏ tươi.

 

Mạc Tuân nhìn cô chằm chằm, ngọn lửa trong mắt như muốn đốt cháy cô, Lê Hương vùi khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vào lòng anh.

 

Mạc Tuân cúi đầu, hướng về đôi môi đỏ của cô.

 

Lê Hương chu miệng né ra, vì môi cô tê lắm rồi: “Mạc tiên sinh, đến giờ đi ngủ rồi.”

 

Cô nhắc nhở.

 

Mạc Tuân nằm thẳng vào giữa giường, nhìn đèn treo thủy tinh lấp lánh trên trần nhà, anh đưa tay che khóe mắt đỏ bừng, sau đó đắp chăn cho cô: “Em ngủ đi, ngủ ngon.”