Dựa vào quan hệ bằng hữu, Vương Hạo Thần quả thực không có tư cách nhúng tay vào việc của Đồng gia, bởi vì hắn tuy có quan hệ với Đồng Tĩnh Vân, thế nhưng lại không có ràng buộc, cũng không nghĩa vụ tham gia vào Đồng gia sự tình, theo lý mà nói, hắn càng không phải là Đồng gia một thành viên.
Thế nhưng nếu như Vương Hạo Thần có quan hệ là vị hôn phu của Đồng Tĩnh Vân, vậy hắn miễn cưỡng cũng có thể xem là Đồng Tĩnh Vân trượng phu tương lai, về lý đã được xem là Đồng gia chi nhân, có thể vì Đồng gia hiệu lực, tự nhiên cũng có tư cách tham gia Đồng gia nội vụ sự tình.
Vương Hạo Thần nghe rõ từng câu từng chữ Đồng Tĩnh Vân nói ra, cả người không khỏi sửng sờ tại chỗ, sau đó trên mặt liền lộ ra một tia khó xử.
Vương Hạo Thần biết Đồng Tĩnh Vân lời nói kỳ thực không phải không có cơ sở, bất quá vấn đề là, hắn có khả năng đáp ứng sao ?
Nếu Đồng Tĩnh Vân là Nhạc Thi Dao, hoặc Lý Mộ Tinh, hắn có lẽ sẽ dễ dàng đáp ứng hơn, bởi vì đây là những nữ tử mà hắn có tình cảm đặc biệt, còn đối với Đồng Tĩnh Vân, hắn hoàn toàn không có yêu thích, chỉ là quan hệ bằng hữu mà thôi, bỗng nhiên đối phương lại muốn hắn trở thành vị hôn phu của nàng, cho dù chỉ là trên danh nghĩa, hắn cũng sẽ cảm thấy có chút khó xử và không thích hợp.
Đối với nữ tử mình không yêu thích, muốn Vương Hạo Thần đáp ứng Đồng Tĩnh Vân điều kiện thực sự có chút khó khăn.
Phải biết, hắn không phải loại người háo sắc, thế gian có thể có nữ tử khiến cho hắn động tâm, thế nhưng số lượng tuyệt đối là không nhiều.
Mà Đồng Tĩnh Vân thì không phải là một nữ tử khiến cho hắn động lòng.
-Ngươi không đồng ý sao ?
Đồng Tĩnh Vân nhìn thấy Vương Hạo Thần do dự, thần sắc không khỏi ngưng kết, hào quang trong mắt chậm rãi liền ảm đạm xuống.
Hắn không phải có ý với ta hay sao ? Làm sao bây giờ lại không nguyện ý đây ?
Vương Hạo Thần trầm ngâm hồi lâu, sau đó liền đáp :
-Tĩnh Vân tỷ ! Có thể đổi điều kiện khác được không ?
-Không thể ! Nếu như ngươi tham gia Đồng gia sự tình, ngoại trừ việc làm ta vị hôn thê cũng chỉ còn cách trở thành Đồng gia cung phụng, bất quá cho dù là ngươi trở thành Đồng gia cung phụng cũng không có tư cách quản ta hôn sự !
Đồng Tĩnh Vân nhẹ nhàng đáp.
Vương Hạo Thần im lặng.
-Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta không xứng với ngươi hay sao ?
Đồng Tĩnh Vân buồn bã nói, trong hai mắt đã hiện lên một chút sương mù.
Nàng thân là Đồng gia gia chủ nhi nữ, bình thường đều được không ít thiếu niên anh kiệt theo đuổi, bây giờ nàng chủ động ngỏ lời với một người, thế nhưng đối phương lại không nguyện ý, nàng làm sao có thể không có chút uỷ khuất đây ?
-Tĩnh Vân tỷ ! Ta không có ý này !
Vương Hạo Thần cười khổ nói, trong lòng đột nhiên ẩn ẩn đoán được chút gì đó.
Bình thường mà nói, coi như hắn không ý trở thành Đồng Tĩnh Vân trên danh nghĩa vị hôn phu, nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể cảm thấy hơi mất mặt một chút, chứ không nên kích động như vậy a ?
Trừ phi . . . Đồng Tĩnh Vân là thực sự có tình cảm với hắn !
-Nếu vậy tại sao ngươi lại không nguyện ý đây ?
Đồng Tĩnh Vân nhìn Vương Hạo Thần chăm chú nói.
-Ta . . .
Vương Hạo Thần há miệng muốn nói, thế nhưng lại không biết phải giải thích thế nào.
Đến lúc này nếu như hắn còn không hiểu Đồng Tĩnh Vân ý tứ, vậy thì hắn đúng là sống uổng rồi !
Vương Hạo Thần làm sao cũng không thể ngờ, Đồng Tĩnh Vân và hắn chỉ gặp mặt không có bao nhiêu thời gian nàng liền đối với hắn phát sinh tình cảm. Cái này cũng quá hoang đường đi a ?
Chỉ là, coi như hắn biết Đồng Tĩnh Vân có tình cảm với hắn, hắn cũng không thể cứ như vậy liền đáp lại nàng a ? Phải biết hắn chỉ xem nàng là bằng hữu, căn bản không có tình cảm nam nữ ở đây.
Đồng Tĩnh Vân nhìn Vương Hạo Thần hồi lâu, hai mắt hơi nước càng lúc càng nhiều, nàng từ thần sắc trên mặt hắn mà trong lòng đã có kết quả, nếu như Vương Hạo Thần thực sự yêu thích mình, vậy hắn không có lý do gì để từ chối chuyện tốt như vậy. Xem ra, từ trước đến nay nàng vẫn là tự mình đa tình rồi.
Nghĩ cũng đúng, Vương Hạo Thần một cái hoàn mỹ như vậy nam nhân, có thể làm nữ nhân của hắn ít nhất cũng là những thiên kiêu chi nữ của các đại tông môn thế gia bên ngoài, hắn sao có thể vừa ý một cái nữ tử “ bình dân “ như nàng ?
-Ngươi không cần khó xử như vậy, nếu như ngươi không nguyện ý, vậy liền xem như ta chưa nói gì cả ! Dù sao ngươi bằng hữu của ta, ta không có quyền ép ngươi làm bất cứ việc gì !
Đồng Tĩnh Vân sau cùng vẫn là một nữ tử mạnh mẽ, nàng hít sâu một hơi, mạnh mẽ áp chế cảm xúc trong lòng, nói xong một hơi liền quay đầu đi về nhà, thế nhưng Vương Hạo Thần lại có thể dễ dàng nhìn ra được, nàng thân thể trong khi đi vậy mà có chút run rẩy.
Vương Hạo Thần do dự một hồi, hắn không phải người tốt, càng không phải kiểu người dễ dãi, thế nhưng hắn lại không nhẫn tâm cứ như vậy liền bỏ mặc nữ tử kia, chẳng phải chỉ là đóng giả làm vị hôn phu của nàng một thời gian thôi sao ? Vì sao hắn không thể chịu thiệt một chút mà giúp nàng ?
Nghĩ thông suốt về sau, Vương Hạo Thần liền mở miệng nói :
-Tĩnh Vân tỷ ! Ta đồng ý !
Đồng Tĩnh Vân đang đi thân hình bỗng nhiên cứng lại, có chút hoài nghi bản thân có phải hay không vừa nghe nhầm, quay đầu lại nhìn Vương Hạo Thần hỏi :
-Ngươi đồng ý cái gì ?
Vương Hạo Thần bất đắc dĩ đành phải nói rõ :
-Ta đồng ý trở thành vị hôn phu của ngươi !
Lần này thì Đồng Tĩnh Vân có thể xác định rằng bản thân tuyệt đối không có nghe nhầm.
Vương Hạo Thần vậy mà thực sự đồng ý làm nàng vị hôn phu ?
Đồng Tĩnh Vân tâm hồn thiếu nữ kích động vô cùng, nàng có cảm giác đây chính là giây phút nàng cảm thấy vui vẻ nhất từ trước đến nay, thậm chí để cho nàng thấy có chút không chân thực.
Tình cảm của mình được đáp lại, thực sự là một chuyện rất hạnh phúc.
-Thực sự sao ?
Đồng Tĩnh Vân vẫn có chút không dám tin tưởng nói.
-Ta đương nhiên sẽ không lừa ngươi a !
Vương Hạo Thần vẻ mặt im lặng nói, trong lòng cảm giác nữ nhân như Đồng Tĩnh Vân thật đúng là khó hiểu, lúc gặp chuyện buồn thì cố gắng che dấu, còn lúc thấy hắn đáp ứng rồi thì lại không dám tin tưởng, thế là thế nào ?
-Quá tốt rồi ! Vương Hạo Thần, thực sự cảm ơn ngươi !
Đồng Tĩnh Vân vui mừng quá mức, cơ hồ kém một chút liền trực tiếp muốn đem Vương Hạo Thần ôm lấy, bất quá cũng may sau cùng nàng vẫn nhớ tới mình là phận nữ nhi nên kiềm lại được, nếu không sẽ để cho Vương Hạo Thần thêm một phen khó xử.
Vương Hạo Thần lại cười khổ một tiếng, hắn chỉ hi vọng bản thân mình vừa rồi không có làm ra một cái quyết định sai lầm đi a . . .
-Tĩnh Vân tỷ ! Có chuyện này ta phải nói trước ! Đó là ta tuy đáp ứng làm vị hôn phu của ngươi, bất quá ta hiện tại . . . thực sự còn chưa có tình cảm với ngươi, vì thế ta hi vọng chúng ta quan hệ vẫn nên để theo tự nhiên, mong ngươi đừng dùng lý do này để ép buộc ta phải cùng ngươi ở chung một chỗ !
Vương Hạo Thần cho rằng mình có tất yếu phải nói rõ với Đồng Tĩnh Vân một chút, dù sao hắn quyết định làm như vậy, không phải là bởi vì hắn yêu thích Đồng Tĩnh Vân, mà chỉ đơn thuần là muốn giúp đỡ nàng mà thôi, lúc này nói rõ, để tránh cho nàng hiểu lầm sau này.
-Chuyện này ta hiểu rõ ! Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho ngươi cảm thấy áp lực !
Đồng Tĩnh Vân mặc dù vui mừng, nhưng nàng cũng đại khái hiểu rõ Vương Hạo Thần suy nghĩ, vì thế lập tức đáp.
Nàng biết rõ Vương Hạo Thần đây là bởi vì muốn giúp mình mới làm như vậy, nếu như mình còn không biết đủ mà đòi hỏi hắn chuyện này chuyện nọ, hắn 9 phần 10 sẽ không tiếp tục nhúng tay vào chuyện này nữa mà trực tiếp rời đi.
Phải biết, mỗi người đều có tự tôn của mình, đừng nhìn Vương Hạo Thần bề ngoài có vẻ rất dễ nói chuyện, thế nhưng Đồng Tĩnh Vân tin tưởng, với tư cách là một thiên tài như hắn, chỉ cần xúc phạm đến hắn điểm ranh giới, hắn chắc chắn sẽ không chịu để yên.
Đương nhiên, nếu như muốn nàng trong khoảng thời gian sắp tới không tranh thủ tìm cơ hội kéo gần quan hệ giữa mình và Vương Hạo Thần . . . đó là chuyện không có khả năng !
Vương Hạo Thần ban đầu nghe nàng nói vậy cũng liền nhẹ nhõm, thế nhưng câu nói tiếp theo là để cho hắn suýt nữa té ngã.
Chỉ nghe Đồng Tĩnh Vân thanh âm vừa quyết tâm vừa ngượng ngùng nói :
-Vương Hạo Thần, tuy ta sẽ không ép buộc ngươi ! Bất quá trong khoảng thời gian sắp tới, ta nhất định sẽ làm cho ngươi thích ta !