Ở bên kia, Ngô Lam đám người sớm đã không nhịn được, vội vàng chạy đến tiếp lấy Tần Liêm Sương, một số người thì bộ dáng như lâm đại địch nhìn về phía Vương Hạo Thần .
Mọi người đối với một kiếm vừa rồi của Vương Hạo Thần vẫn là vô cùng kiêng kị, bởi vì nhìn khắp đoàn đội, chỉ sợ cũng không có một người có thể theo kịp tốc độ của hắn.
- Khụ khụ !
Tần Liêm Sương ho ra máu, hai mắt lại chăm chú nhìn Vương Hạo Thần.
Còn tưởng rằng tên kia là chính nhân quân tử đâu, ai biết lại là một con quỷ hẹp hòi.
Ta đem lời cảm tạ vừa rồi đều thu lại, ngươi không xứng !
Vương Hạo Thần cũng chẳng quan tâm bọn hắn nghĩ gì, cất bước hướng Minh Thiên Phong đoàn đội đi tới.
- Gặp qua chư vị sư huynh, sư tỷ !
Vương Hạo Thần hơi chần chờ một chút, cuối cùng vẫn là đối với mấy người kia hơi khom người nói.
Minh Thiên Phong mấy vị đệ tử ngoại trừ Sở Thanh Tiêu và Tiêu Ngọc Huyên đều vội vàng gượng cười đáp lại, trong mắt đều là phức tạp.
Bọn hắn chưa bao giờ có thể tưởng tượng được, ngày xưa không thể tu luyện tiểu sư đệ, chớp mắt một cái lại có thể trở thành một vị chói mắt như vậy tuyệt thế thiên tài.
Hư hư thực thực có được Tuyệt Thế cấp thiên tài chiến lực, tại Thiên Sinh Môn khẳng định là có một không hai, chỉ cần chuyện này truyền đi ra, hắn khẳng định sẽ trở thành tông môn hòn ngọc quý, thậm chí có tư cách đi tranh một chuyến thiếu tông chủ !
Người như vậy, căn bản không phải đối tượng bọn hắn có thể đắc tội.
Kỳ thực Trương Hinh, Lã Thiết nhớ tới năm xưa bọn hắn đối xử với Vương Hạo Thần như thế nào, trên trán không khỏi toát ra mồ hôi lạnh, nếu như đối phương muốn đối phó bọn hắn, chỉ sợ bọn hắn ngay cả sức phản kháng cũng không có.
Vương Hạo Thần kỳ thực không có ý định đi trả thù bọn hắn, không có ý nghĩa, hắn là một người tâm mang thù rất nặng nhưng cũng là người rất niệm tình cũ.
Cứ việc mấy vị sư huynh những năm qua đối với hắn sỉ nhục có thừa, thế nhưng hắn vẫn nhớ đến khoảng thời gian tốt đẹp lúc ban đầu, khi đó, Minh Thiên Phong không có ai là không đối với hắn cưng chiều hết mực, cho dù là thật tâm hay giả dối, thì cũng đã cho Vương Hạo Thần khi đó còn là một đứa trẻ không có nhà để ý cảm nhận được một chút tình cảm gia đình.
Cho dù khoảng thời gian đó không dài, kỷ niệm đẹp cũng chẳng có bao nhiêu, thế nhưng Vương Hạo Thần thật tâm đã từng xem mấy vị sư huynh là gia đình của mình, lúc này tuy quan hệ giữa hai bên sớm đã tan vỡ, tuy trong lòng hắn không còn tình cảm với những người kia, thậm chí không thích gặp họ, thế nhưng hắn cũng không khả năng ra tay đối phó bọn hắn.
Nhân loại bản chất, là hay mềm lòng . . .
Đương nhiên, cũng chỉ đến thế mà thôi, muốn quan hệ giữa bọn hắn gương vỡ lại lành, là chuyện không thể nào.
Hai bên không nói chuyện, dẫn đến bầu không khí có chút xấu hổ.
Cuối cùng, vẫn là Tiêu Ngọc Huyên đến phá vỡ im lặng.
- Tiểu sư đệ ! Mấy năm không gặp, ngươi sẽ không quên ta a ?
Tiêu Ngọc Huyên cười hì hì đến gần Vương Hạo Thần, có chút trẻ con đối với hắn hơi nghiêng đầu nói.
Đối với nàng, Vương Hạo Thần vẫn là một cái tiểu sư đệ, quan hệ giữa hai người vẫn luôn thuần khiết như vậy, không hề dối trá.
Mặc dù Vương Hạo Thần lúc này đã không cần nàng giống như lúc trước đến bảo hộ, thậm chí hắn có khả năng đã mạnh hơn nàng, cái này cũng không quan hệ.
- Tiểu sư tỷ, đã lâu không gặp !
Vương Hạo Thần khẽ cười một tiếng, tại Minh Thiên Phong nhiều năm ngoài trừ Nhạc Thi Dao và Tống Nhất Phàm, hắn cũng chỉ có Tiêu Ngọc Huyên một cái bằng hữu, hoặc cũng có thể nói, nàng đối với hắn giống như người thân, một cái tính tình có chút trẻ con tiểu tỷ tỷ.
Tiêu Ngọc Huyên dùng ánh mắt tò mò đối với Vương Hạo Thần hết nhìn đông lại ngó tây, cảm thấy đối phương cùng với tiểu sư đệ trong ký ức của nàng rất không giống nhau, so với quá khứ phải tuấn tú hơn nhiều, khí chất cũng thay đổi rất lớn.
- Hắn so với trước kia phải cao hơn rất nhiều đâu . . . thật không có đạo lý . . .
Tiêu Ngọc Huyên quệt miệng, có chút không phục lẩm bẩm.
Mấy năm trước Vương Hạo Thần thân thể còn không có phát dục, so với nàng còn thấp hơn một chút, lúc nào cũng tựa như cái đuôi chạy theo sau nàng, không gặp ít lâu mà thôi, hắn bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới gần 17 tuổi, thế nhưng đã cao lớn hơn rất nhiều.
Tiêu Ngọc Huyên nàng không tính thấp, thế nhưng cũng chỉ miễn cưỡng đứng đến vai hắn.
Người so với người, thật sự là tức chết !
Vương Hạo Thần thính lực nhạy bén, tự nhiên nghe được lời nói của nàng, có chút dở khóc dở cười, ngươi là đi so đo cái này ?
Tiêu Ngọc Huyên phát giác được Vương Hạo Thần ánh mắt nhìn nàng có chút cổ quái, vội vàng ho nhẹ một tiếng, lấy lại tiểu sư tỷ khí khái, nói :
- Tiểu sư đệ, ngươi làm sao trước đó không cùng chúng ta xuất phát ? Ta còn cho rằng ngươi không đến Đệ Thất Phong đâu !
Thanh âm của nàng mang theo một tia trách cứ.
Nàng cho rằng, nếu như Vương Hạo Thần cùng đi với bọn hắn, có nàng cùng chư vị sư huynh trợ giúp, hắn khẳng định có thể chiếm đến chỗ tốt càng lớn, nói không chừng tu vi lúc này sớm đã đạt tới Ngũ Tinh, thậm chí Lục Tinh Vũ Sư.
Nàng lại không biết, lúc Vương Hạo Thần đến Đệ Thất Phong chẳng qua chỉ mới có Nhất Tinh Vũ Sư mà thôi.
Đi cùng bọn hắn, chỉ sợ còn không có hắn đi một mình hiệu quả.
Vương Hạo Thần biết nàng không có ý xấu, vì thế chỉ cười đáp :
- Sư tỷ, tính ta thích độc lai độc vãng !
- Thật sao ? Ta còn nghĩ là tiểu sư đệ ghét bỏ đi cùng chúng ta đâu !
Nghiêm Vân cười nói, thanh âm rất ôn hòa.
Vương Hạo Thần khẽ liếc hắn một cái, cũng chẳng muốn đáp lời, Nghiêm Vân người này, trong đám đệ tử Minh Thiên Phong xem như là một cái lòng dạ thâm sâu gia hỏa, bất quá đối phương lúc này trong mắt hắn chẳng khác nào một tên ngốc tự cho mình là thông minh mà thôi.
Còn không bằng hai tên đầu đất Trương Hinh, Lã Thiết biết thân biết phận câm miệng một chỗ đâu.
Nghiêm Vân thấy Vương Hạo Thần không để ý đến hắn, hai mắt không khỏi hơi híp lại.
Tiêu Ngọc Huyên không muốn nhìn hai bên vừa gặp đã cãi nhau, vội vàng ngăn tại Nghiêm Vân trước người, hướng Vương Hạo Thần nói :
- Tiểu sư đệ, vậy ngươi làm sao lại tìm đến chỗ này ?
Trên đường gặp Tam sư huynh, hắn liền đưa ta đến chỗ này !
Vương Hạo Thần ngắn gọn đáp.
Sở Thanh Tiêu ở một bên cũng gật đầu, phá lệ nói nhiều một điểm :
- Lúc đó ta cùng Lục Như Âm, Triệu Thế Hùng, Lâm Cốc giao thủ khó phân thắng bại ! Là tiểu sư đệ đứng ra giúp ta cản lại Lục Như m, cùng nàng đấu cái tương xứng, mới giúp ta có thời gian đánh bại hai người kia ! Ta cảm thấy hắn có thể giúp ta một chút sức lực, vì thế mới đưa hắn đến đây !
Lời hắn vừa nói ra, trong nháy mắt liền khiến Minh Thiên Phong một đám người trở nên ngốc trệ.
Ta vừa mới nghe thấy cái gì ?
Vương Hạo Thần vậy mà có thể cùng Lục Như Âm chiến đến cân xứng ?
Đối phương thế nhưng là hàng thật giá thật Bát Tinh Vũ Sư đỉnh phong a ! Nếu là bật hết hỏa lực, nói không chừng còn có thể cùng yếu một chút Cửu Tinh Vũ Sư chống lại đâu . . .
Vậy mà Vương Hạo Thần tu vi mới Tứ Tinh Vũ Sư lại có thể đánh với nàng mà không bại ?
Ngọa tào !
Đây nào phải là cái gì hư hư thực thực, mà là chân chính siêu cấp Tuyệt Thế cấp thiên tài a !
Nếu như Vương Hạo Thần chỉ là đánh bại Tần Liêm Sương, mấy người sẽ đối với chiến lực thật sự của hắn còn có chỗ hoài nghi, thế nhưng nếu là đối phương có thể đấu với Lục Như Âm bất phân thắng bại, vậy thì hoàn toàn không có gì để nghi ngờ.
Hắn thật sự là Tuyệt Thế cấp thiên tài !
Thiên Sinh Môn trước mắt duy nhất một vị cấp bậc này thiên tài !
Sở Thanh Tiêu thanh âm không nhỏ, vì thế Ngọc Tiêu Phong đoàn đội đồng dạng nghe được, từng cái cũng lộ ra kinh khủng thần sắc.
- Tần sư muội, ngươi bại không oan !
Ngô Lâm buồn bã nói.
Tần Liêm Sương im lặng không nói, cũng không phản bác được, đối phương ngay cả Bát Tinh Vũ Sư đỉnh phong cường giả cũng dám đánh một trận, nàng thắng được đối phương mới là chuyện lạ.
- Ta nói, Sở Thanh Tiêu tuy mạnh, nhưng sao có thể chiến thắng ba cái Bát Tinh Vũ Sư vây công ! Đến cuối cùng thì ra vẫn là có người giúp hắn !
Một vị Ngọc Tiêu Phong nữ đệ tử cảm khái nói.
Sau chuyện này, vị kia Minh Thiên Phong thất đệ tử nhất định sẽ nhất chiến thành danh ! Gần như chắc chắn sẽ trở thành Võ Bảng đời tiếp theo dự tuyển một cái, thậm chí có khả năng sẽ được đưa vào danh sách dự tuyển cho vị trí thiếu tông chủ !
Một vị khác lại nói, trong lòng cũng đang cảm thán Minh Thiên Phong quả nhiên là vận khí tốt, vậy mà bỗng nhiên có được một cái siêu cấp thiên tài như vậy, hơn nữa đây còn là kẻ mà bọn hắn đã từng vứt bỏ.