- Tần Liêm Sương tựa hồ đã có được khiêu chiến Bát Tinh Vũ Sư chiến lực, tiểu sư đệ lại có thể vững vàng áp chế nào ! Hắn đến cùng là như thế nào làm được ?
Tiêu Ngọc Huyên lộ ra khó có thể lý giải thần sắc.
Vượt cấp chiến đấu chưa bao giờ là chuyện dễ dàng, mà Vương Hạo Thần lại là trọn vẹn vượt qua ba, bốn cái tiểu cảnh giới đối địch, đây thực sự là chuyện rất khó tin.
Nếu chỉ vượt qua một cái tiểu cảnh giới chiến đấu, kỳ thực Tiêu Ngọc Huyên cũng có thể, một khi nàng toàn diện kích phát ra Tứ Dực Kim Ô thú hồn bên trong lực lượng, sẽ để cho lập tức có được chiến lực sánh ngang với Bát Tinh Vũ Sư cường giả, thậm chí so với Tần Liêm Sương bây giờ càng mạnh hơn một chút, chỉ là loại trạng thái này không thể kéo dài lâu mà thôi.
Tiêu Ngọc Huyên cũng giống như Tần Liêm Sương, đồng dạng có chỗ giữ lại, không có dùng hết toàn lực, đơn giản là vì bọn hắn không muốn bại lộ quá nhiều, người làm như vậy tại Đệ Thất Phong có lẽ không nhiều, nhưng tuyệt đối cũng sẽ không ít.
Đương nhiên, đó cũng là cực hạn của bọn hắn, muốn vượt qua hai cái tiểu cảnh giới khiêu chiến là chuyện không thể nào, cho dù có dùng đến huyền công cũng không được.
Quá khó khăn.
Trên thế gian người có thiên phú tốt rất nhiều, thế nhưng nhiều nhất chỉ là có thể có được chiến lực tương đương đối mạnh trong cùng cảnh giới, rất khó vượt cấp khiêu chiến.
Vì thế Tiêu Ngọc Huyên mới rất nghi hoặc, Vương Hạo Thần đến cùng là như thế nào vượt qua đến ba thậm chí bốn cái tiểu cảnh giới chiến đấu.
Chu Thông ở một bên hơi trầm ngâm, có chút không xác định nói :
- Chỉ dựa vào Tam Trọng kiếm ý là không có khả năng, kiếm đạo cảnh giới cao như vậy có lẽ nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng cho hắn Nhị Tuyệt thiên tài cấp bậc chiến lực, thậm chí không đến !
Sở Thanh Tiêu ánh mắt so với mọi người càng thêm tinh tường, lạnh nhạt nói :
- Nhục thân của hắn cực kỳ mạnh mẽ, so với tu vi còn mạnh hơn rất nhiều ! Ngoài ra tất cả vũ kỹ mà hắn sử dụng đều là từ Linh cấp trở lên !
- Hắn là võ thể song tu ?
Tiêu Ngọc Huyên kinh ngạc nói.
Luyện thể võ giả so với võ giả bình thường hay tinh thần lực võ giả càng thêm khó gặp, thế nhưng võ thể song tu võ giả thì lại càng hiếm có, thậm chí ngàn người không được một.
Võ thể song tu võ giả, cho dù chỉ là bình thường nhất một cái, đều có năng lực vượt qua một cái tiểu cảnh giới chiến đấu.
Trong lúc bọn hắn trò chuyện, ở bên kia chiến đấu đã càng thêm kịch liệt.
Chỉ thấy Tần Liêm Sương lại bị Vương Hạo Thần một kiếm bức lui, sắc mặt trở nên có chút tái nhợt, ánh mắt nhìn về phía đối phương đều là không cam lòng chi ý.
Tên này, chỉ mới hơn nửa năm không gặp mà thôi, làm sao lại mạnh đến mức độ như vậy ?
Trước đó hắn ở trong mắt nàng chẳng khác nào một con kiến tuỳ tiện có thể nghiền chết, bây giờ hắn liền trưởng thành đến mức nàng không còn cách nào áp chế.
Tuyệt Thế cấp thiên tài ? Một tên sợ mạnh hiếp yếu gia hoả lại có thiên phú tốt như vậy ?
Dựa vào cái gì ?
Vương Hạo Thần bạch y như tuyết, lãnh đạm nhìn nàng, hắn không hiểu nữ nhân này vì cái gì lại đối với hắn có ác cảm như vậy, nhưng hắn không quan tâm, cũng chẳng muốn tìm hiểu, một cái đồ đần nữ nhân mà thôi.
- Hàn Thiên Băng Kiếm !
Tần Liêm Sương lần nữa bắt lấy kiếm quyết, hàn băng kiếm khí toàn bộ hội tụ nơi đỉnh đầu, hoá thành một thanh khổng lồ băng kiếm, toàn thân tản mát ra sát phạt chi khí.
Một thức mạnh nhất của Hàn Băng Kiếm Quyết, uy lực đủ để đem một cái bình thường Bát Tinh Vũ Sư trọng thương.
- Sát !
Tần Liêm Sương quát lạnh một tiếng, má ngọc càng thêm tái nhợt, rõ ràng tiêu hao rất lớn, thế nhưng băng kiếm trên đầu lại tựa như một mũi tên bắn thẳng về phía Vương Hạo Thần.
- Hừ !
Vương Hạo Thần vận kình vào hai tay, lại đem nguyên khí rót vào Hắc Long Chiến Giáp, kích hoạt bên trong thể nội pháp văn, long ảnh màu đen cuồn cuộn bay ra, ngăn trở ở phía trước người hắn.
- Thuỷ Thần Ngự !
Vương Hạo Thần hai tay hợp lại, thi triển ra công phu tá kình trong Vạn Thần Quyết, chữ Thuỷ thần văn hiện ra giữa hai tay, tỏa ra hào quang ôn hoà.
- Cái gì ?
Tiếp đó, Tần Liêm Sương liền không nhịn được mà trừng lớn hai mắt, bởi vì thế công mạnh nhất của nàng, vậy mà bị Vương Hạo Thần đẩy đi.
- Làm sao có thể ?
Năng lực công kích của hắn mạnh thì cũng thôi đi, ngay cả năng lực phòng thủ của đáng sợ như vậy ?
Băng kiếm bị đẩy đi về sau liền rơi xuống đất, hoá thành hàn khí tràn ra tứ phương, khiến cho rất nhiều người lạnh đến run rẩy.
- Lợi hại !
Vương Hạo Thần đẩy đi công kích của Tần Liêm Sương về sau, hai tay đồng dạng có chút đau nhức không dễ chịu, vừa rồi nếu như hắn không kích hoạt Hắc Long Chiến Giáp trợ giúp phòng ngự, chỉ dựa vào Thuỷ Thần Ngự e rằng tuy có thể đẩy đi được băng kiếm nhưng hai tay cũng sẽ chịu chút thương thế.
Tần Liêm Sương sắc mặt cực kỳ khó coi, thế nhưng vẫn không có ý định nhận thua, mà lại chuẩn bị vận dụng huyền công, cũng thủ đoạn áp hòm của nàng.
- Sư muội, dừng tay !
Đúng lúc này, Ngô Lam ở bên ngoài bỗng nhiên lớn tiếng nói, khiến cho Tần Liêm Sương động tác không khỏi chậm lại.
Ngô Lam vẻ mặt đồng dạng không dễ nhìn, thế nhưng Tần Liêm Sương là đồ đần, các nàng lại không phải.
Ai cũng có thể nhìn ra, Vương Hạo Thần rõ ràng còn chưa có dùng toàn lực, lại đánh tiếp căn bản không có lợi, mà Tần Liêm Sương phần thắng sẽ cực thấp, coi như nàng có huyền công thì đã sao ? Chẳng lẽ Vương Hạo Thần không có sao ?
Lại đánh tiếp, Tần Liêm Sương tiêu hao sẽ càng lớn, mà át chủ bài đều sẽ hoàn toàn lộ ra ánh sáng, thậm chí có khả năng bị thương, rất bất lợi cho tranh đấu sau này.
- Vương sư đệ ! Chúng ta đều là đồng môn, không cần phải khó xử lẫn nhau như vậy ! Một trận chiến này đến đây là thôi có được hay không ?
Ngô Lam nhìn Vương Hạo Thần nói, thanh âm mười phần ôn hoà.
Vương Hạo Thần liếc nàng một cái, đều chẳng muốn đáp lời.
Ngươi một câu này liền muốn ta ngưng chiến ? Ngươi tính là thứ gì ?
Ngô Lam khoé miệng co giật, thật là cuồng vọng gia hoả.
- Nếu không . . . ta thay Tần sư muội nhận thua ? Vậy có được không ?
Tần Liêm Sương nghe nàng nói, lập tức biến sắc, vội vàng nói :
- Sư tỷ, ta còn không có thua !
- Ngươi yên lặng một chút cho ta !
Ngô Lam nghiêm giọng nói, Tần Liêm Sương thực lực là mạnh hơn nàng, thế nhưng những chuyện liên quan đến đầu óc, vẫn phải để nàng đến giải quyết.
Tần Liêm Sương sắc mặt tái nhợt, muốn cãi lại vài câu, thế nhưng lại nhớ đến lời dặn của tỷ tỷ trước kia, đành phải nhịn xuống.
- Nàng lại tiếp một chiêu của ta, chuyện này coi như xong !
Vương Hạo Thần lạnh lùng nói.
Nói đùa, không đòi lại chút gì đó hắn làm sao có thể cam lòng, trước kia Tần Liêm Sương một chưởng kém một chút phế đi hắn đâu.
Nói về khoản mang thù, Vương Hạo Thần tuyệt đối không kém hơn ai.
Ngô Lam lông mày hơi nhíu, có chút do dự nhìn về phía Tần Liêm Sương.
Nàng nhìn ra được, đây đã là giới hạn thấp nhất của Vương Hạo Thần.
- Có gì không dám ? Đừng nói một chiêu, cho dù mười chiêu cũng không thành vấn đề !
Tần Liêm Sương hừ lạnh nói, căn bản không có sợ hãi.
Nàng cho rằng, Vương Hạo Thần chẳng qua là chỉ hơi mạnh hơn nàng một điểm, muốn một kiếm làm nàng bị là chuyện không thể nào.
- Đây là ngươi nói !
Vương Hạo Thần không có nói nhảm, lập tức đạp lên Ngự Phong Lưu Ảnh Bộ bộ pháp, hóa thành một cơn gió lao thẳng về phía trước.
- Phong Thần Ảnh !
Hắn đem Vạn Thần Quyết một thức phối hợp với bộ pháp của mình đem tốc độ trọn vẹn tăng lên gấp mấy lần, ở trong không gian lưu lại từng đạo tàn ảnh.
- Thứ Mai Thức !
Một kiếm nhanh như chớp đâm ra, hướng thẳng Tần Liêm Sương mi tâm mà đến.
Tuyệt Ảnh kiếm pháp là Vương Hạo Thần một bộ thuần ám sát kiếm pháp, tốc độ vô cùng đáng sợ, có thể nói là kiếm ra tất sát !
Vương Hạo Thần mạnh nhất công sát một kiếm, tốc độ cho dù là Bát Tinh Vũ Sư đỉnh phong cùng chưa chắc đã theo kịp, đối phó một cái Tần Liêm Sương còn không dễ dàng ?
Nhanh ! Quá nhanh !
Tần Liêm Sương chỉ thấy trước mắt hoa lên, căn bản không bắt kịp đối phương thân ảnh, chớp mắt một cái, ở giữa hai hàng lông mày đột nhiên mát lạnh, mũi kiếm đã đến từ bao giờ.
Khủng bố đến cực điểm sát khí bao phủ, khiến cho nàng không nhịn khẽ run rẩy, toàn thân toát ra mồ hôi lạnh.
Thế nhưng là, Diệu Nhật Kiếm chỉ là mười phần tiếp cận da thịt trên trán, lại dừng ở đó một mực không có đâm vào.
Tần Liêm Sương không có chút nào nghi ngờ, nếu như vừa rồi Vương Hạo Thần muốn giết nàng, bây giờ nàng đã là một cái người chết.
Ngọc Tiêu Phong chúng đệ tử vừa rồi cũng không có ai theo kịp tốc độ của Vương Hạo Thần, lúc này nhìn thấy một màn này, tất cả không khỏi biến sắc, Ngô Lam cùng mấy vị Thất Tinh Vũ Sư đệ tử càng là kém chút nữa liền không nhịn được muốn động thủ.
Vương Hạo Thần mặc kệ bọn hắn, chỉ đưa mắt lạnh nhạt nhìn Tần Liêm Sương, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.
Tần Liêm Sương không phải kẻ ngốc, cũng đoán được hắn đang đợi cái gì, có chút run sợ nói :
- Ta . . . ta nhận thua !
Không nhận không được, nàng là thua tâm phục khẩu phục.
Nàng đều nhanh bị sát khí trên người đối phương ép chết.
May mắn Vương Hạo Thần nghe được lời nói của nàng về sau, sát khí quanh thân liền chậm rãi thu lại, để Tần Liêm Sương âm thầm thở ra một hơi, loại cảm giác kia, thực sự quá mức đáng sợ.
- Đa tạ thủ hạ lưu . . .
- Bành !
Vương Hạo Thần thu lại chiến kiếm, thế nhưng lại đánh ra một chưởng, đem Tần Liêm Sương đánh thành trọng thương.
- Ngươi nghĩ nhiều !
Vương Hạo Thần khẽ liếc nàng một cái, quay đầu liền đi.
Nói đùa, hắn không có cao thượng như vậy.