Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 230: 230





“Tỷ tỷ, Diên Nhi nhà tỷ cũng không phải người để mặc người ta chém giết.

Lại nói, sớm muộn gì muội cũng phải lớn, sớm muộn gì cũng phải một mình đảm đương, sao có thể cả đời sống dưới đôi cánh của Linh gia trang?”
Cho tới bây giờ Ly Diên không phải người an hưởng lạc nghiệp.

Kiếp trước không phải, bây giờ càng không phải.
Nếu không cũng sẽ không có sự tồn tại của Phượng Trì sơn trang bấy giờ.
Hết lần này tới lần khác, trước khi thời cơ chín muồi, không thể nói những lời này chọc tỷ tỷ, chỉ có thể áy náy nhìn họ.
Linh Vận sao không biết điểm này.

Cứ nhìn Linh gia trang, Dược Vương cốc bây giờ cũng không dám cam đoan cả một đời đều có thể đảm bảo cho họ có thể thoát khỏi thế tục đáng lo ngại này.
“Vậy muội, dù sao muội cũng phải thông tri cho ta chứ?”
Linh Vận sớm đã có thói quen Ly Diên ở bên cạnh.

Bây giờ nha đầu này nói rời đi là rời khỏi vòng tay của nàng luôn, đừng nói là trên tinh thần, chính là bản năng của thân thể cũng không tiếp thu được.
Ly Diên thấy thế, bất đắc dĩ nói với nàng: “Tỷ tỷ, tỷ cảm thấy Vệ Giới sẽ cứ kệ họ đối phó với hắn như vậy?”
Khuôn mặt tuấn dật của Linh Dực run lên, nhanh chóng trao đổi ánh mắt với Linh Vận, “Ý của muội là?”
Ly Diên đan hai tay lại, không quan tâm nhún vai: “Hiện tại muội ấy à, ngược lại không quan trọng, đi được bước nào thì được bước đó.”
Linh Vận thấy thế, liếc nàng một cái, “Nhóc quỷ linh tinh này, đừng cho là ta không biết muội đang nghĩ gì.

Mau nói, cuối cùng là muội nghĩ gì hả?”
Không quan trọng? Không quan trọng thì muội nhắc đến Vệ Giới làm cái gì?
Nha đầu này, chẳng lẽ lại không biết tâm của mình đã sớm lệch đến chỗ Vệ Giới rồi?
“Rất đơn giản, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, mà muội chính là ngư ông kia, người nào thắng, muội đi với người đó!”
Linh Vận đánh một tay lên trán nàng: “Nói bậy.


Chẳng lẽ lão hoàng đế để muội vào cung, muội cũng vào?”
Sắc mặt Ly Diên xoát cái đã đổi, khóc không ra nước mắt nhìn Linh Vận, “Phủi phui.

Tỷ, dù tỷ nói đùa cũng không thể rủa muội muội nhà tỷ như thế!”
Đôi mắt đẹp của Linh Vận khẽ đảo, “Muội còn già mồm? Nói, muội với ma đầu Vệ Giới kia đã giao dịch gì rồi? Nếu không muội cũng không bình tĩnh như thế?”
Ly Diên tự giễu chỉ mặt mình, “Ta nói, tỷ, có phải tỷ đã quên dáng dấp muội muội nhà mình rồi không? Với mặt mũi này, vào Phượng vương phủ đã là trèo cao, tỷ còn trông cậy muội sẽ tiến cung? Cười rơi răng mất.

Muội và Vệ Giới có thể có kế hoạch gì á hả? Hiện tại không có, tương lai ấy à, không nói rõ được!”
Giữa bọn họ có chút qua lại.

Hắn nợ nàng mấy cái mạng, nhưng mà nếu dùng điều kiện này để trao đổi, cũng không có lời.
Nàng nhìn ra được, Vệ Giới cảm thấy rất hứng thú với nàng.

Đương nhiên, cái gọi là hứng thú không phải chỉ gương mặt nàng hoặc là thân thể mà là bản lĩnh.
Chỉ cần hắn cảm thấy hứng thú với nàng, như vậy nàng có lòng tin, hắn sẽ không thả nàng ra.
Nếu không với hắn, không chỉ tổn hại mặt mũi mà còn có giá trị con người của hắn nữa.
Đối với Phượng vương Vệ Giới, nếu như kéo nàng lên thuyền giặc, giá trị giá trị con người của ngày ấy cũng sẽ không như bây giờ.
Nàng có lòng tin với mình mới có thể bình tĩnh như thế.

Nhưng ca tỷ nhà mình hiển nhiên hiểu lầm thành ý nghĩa khác, không thể không khiến nàng chỉ vào mặt mình, nhắc nhở bọn họ sự thật không thể xem nhẹ này!
Ở thế giới nhìn mặt này, mặc kệ là hiện đại hay ở cổ đại, tất cả tương lai của ngươi đều có liên quan rất lớn đến gương mặt.

Không nói mười phần, ít nhất cũng chiếm tám phần, còn lại hai phần mới là nguyên do ngươi phấn đấu.
Nàng bây giờ miễn cưỡng đã có được hai phần, thế nhưng tám phần còn lại, lại không phải thứ đơn giản khiến người ta xem nhẹ.
Không hề nghĩ đến đó, Linh Vận nghe xong lại trừng mắt khinh thường: “Còn tưởng cái gì chứ.


Gương mặt muội thế này thì sao? Đen mượt, múp míp, sờ vào có cảm giác.

Đứng ở một đám mỹ nhân như hoa như ngọc, trắng trắng chắc chắn là cực kỳ hút thu hút.

Hoàng đế và Vệ Giới dù không muốn chú ý tới muội cũng khó.

Muội có thể so với cấp bậc quốc bảo đấy, bọn họ không muốn, lão nương muốn!”
Nghe Linh Vận nói chuyện càng ngày càng không đáng tin, Ly Diên nhăn mày, đập lên cổ tay của nàng: “Tránh ra.

Tỷ đây là chế nhạo muội hay là trêu đùa muội hả? Không nói như thế, tốt xấu gì hiện tại muội cũng là muội muội trên danh nghĩa của tỷ, không cho phép khi dễ muội như vậy.

Nếu không muội nói với gia gia!”
“Ái chà, còn chưa cử hành làm lễ quy tông, muội đã uy hiếp ta như thế? Ca, huynh nói đi, nha đầu này có phải là càng ngày càng không quản nổi nữa không?”
Linh Dực bất đắc dĩ nhìn người này, rồi nhìn người kia, đau đầu mà cau mày, “Được rồi, người biết thì thấy các muội đang đấu võ mồm, không biết, không chừng đã nghĩ thế nào rồi? Nếu muội muội đã có suy tính, chúng ta cũng không nói thêm gì nữa, nhưng điều kiện tiên quyết là có gì cần, cứ việc nói, Linh gia trang vĩnh viễn ở sau muội.”
Ly Diên cảm động nhất là điểm này.

Bất kỳ lúc nào, nơi nào, ca ca tỷ tỷ của nàng luôn luôn tin tưởng nàng vô điều kiện như vậy.

Phần tình cảm chân thật này, thậm chí còn thân hơn huynh muội ruột thịt.

Có đôi khi nàng còn nghĩ, mình có thể chính là nhị tiểu thư đã qua đời của Linh gia trang hay không?
Nếu không sao có thể hợp với Linh gia trang như thế?
Trận cãi cọ trên quảng trường đương nhiên cũng không thoát khỏi tầm mắt của Vệ Giới.

Thậm chí dự tính của Ly Hồng Đào và Ly Quyền đều đã sớm bị hắn giữ trong tay.

Nghe đám Thanh Thần đi tìm hiểu tin tức về, mặc dù không nhìn ra được gì trên mặt Vệ Giới thế nhưng Thanh Thần mẫn cảm lại cảm giác không khí xung quanh mình từng chút đông lại, khiến họ theo bản năng im lặng.
“Vương gia?”
Thanh Thần thận trọng nhìn mặt hắn, Vệ Giới nhàn nhạt quay đầu: “Lúc nào lên đường?”
Thanh Thần hơi sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới thất ca nhà mình sẽ chuyển hướng chủ đề, nhưng rất nhanh đã hiểu rõ ý của hắn.
“Thương thế của ngài không thích hợp di chuyển.

Nửa tháng sau, mười lăm tháng chạp xuất phát, ngài thấy được không?”
Mười lăm tháng chạp?
Thời gian mười lăm ngày chỉ sợ không kịp về kinh thành.

Nếu như bỏ qua mùa xuân năm nay, vị hoàng đế kia còn không chừng còn gây ra chuyện gì đó.
Nhưng nếu quá vội, thân thể của hắn thật sự không chịu nổi.
“Những người khác sao? Đã định thời gian rồi?”
Thanh Thần tiếp lời, “Định, đã định vào ba ngày sau, sau mùng một tháng chạp lần lượt rời đi.”
Nếu như hôm nay tạnh mưa, dù đường vẫn còn bùn nhưng an toàn hơn là lớp đất bị một tầng băng đông cứng.

Những người này đã sớm không chờ nổi, chỉ sợ muốn tìm cách rời đi.
“Ly Diên thì sao?”
Thanh Thần lắc đầu, “Tạm thời không nghe thấy sắp xếp của nàng.

Không bằng tý nữa Ly cô nương tới, thuộc hạ hỏi một chút?”
“Không cần, bản vương tự có tính toán.

Đệ đi sắp xếp, để người của Tư U rời đi cùng họ.”
Đây là muốn chia thành hai nhóm để rời đi?
Thanh Thần nghe đến đó, trên mặt vui mừng, “Vâng, thuộc hạ đi sắp xếp.”
Chỉ cần thất ca nhà họ không cậy mạnh, để hắn làm gì đều được hết.
Chạng vạng tối, tin tức cụ thể của các nước đã truyền tới.
Thương thế nặng hơn ở lại Bất Dạ thành tiếp tục dưỡng thương, sau khi thương thế lành, tự mình về nước.
Đám người còn lại theo đoàn người của các nước lần lượt rời khỏi Bất Dạ thành.

Trong đám người này, cũng không có Ly Diên và Vệ Giới.
Lý do Ly Diên ở lại rất đơn giản, dù hai bệnh nhân của nàng có thể sống khi nàng rời đi, nhưng vì lý do an toàn, nàng vẫn quyết định ở lại hộ giá hộ tống cho đến khi họ khôi phục tám phần mới thôi.
Dù sao, họ cũng không phải người bệnh bình thường, một nước đi vô ý liền có khả năng thua sạch, tất cả cố gắng trước đó đều đổ xuống biển hết.
Nàng đã đảm nhiệm nổi hậu quả này, ở thêm mấy ngày thì thế sao chứ?
Về phía Linh gia trang, sau khi Ly Diên thương lượng với hai huynh muội, cũng quyết định ở lại, chờ Ly Diên cùng trở về.
Lấy Ngọc Ngân, Hoa Mậu cầm đầu thêm hào quang ở thịnh hội bốn nước, lại thêm thu hoạch không ít nhân tài mới nổi ở núi Hắc Tác, không biết căn cứ vào nguyên nhân nào, cũng không có theo đám người kia rời đi.
Người bên cạnh nói rất dễ.

Đều là nhân vật có một không hai, chuyện họ đã quyết, ai dám cản trở?
Bất Dạ thành cũng không đuổi người ra ngoài, đám thuộc hạ bọn họ càng không có lý do gì để khuyên chủ tử nhà mình.
Nhưng Ly Hồng Đào thì khác.

Đã nhận lệnh của hoàng đế, sao ông ta có thể để Ly Diên ở lại chứ?
Nhưng vô luận ông ta khuyên như thế nào, Ly Diên đều dáng vẻ lãnh đạm, khó chơi như thế khiến ông ta bị chọc giận.
Rơi vào đường cùng, ông ta chỉ có thể ba lần bốn lượt chắn đường nàng.

Ly Diên thấy ông ta như vậy cũng cực kỳ phiền phức, dứt khoát nói chặt đứng.
“Ngươi về trước đi, ta còn có việc phải xử lý, sau khi rời khỏi Bất Dạ thành, ta sẽ về phủ Khang thân vương.”
Xem như ông ta nói gì mà dạy bảo lễ nghi trong cung, nói chuyện chuẩn bị gả đi nhưng chỉ có chính nàng biết, nàng trở về chẳng qua là muốn điều tra thân thế của mình thôi, không hề có nửa xu dính líu đến thứ bỏ đi là lễ nghi cung trong kia.
Ly Hồng Đào nghe nàng nói như thế, biết nàng cuối cùng vẫn nhớ đến thánh chỉ kia, không có ép buộc mạnh nữa, rời khỏi Bất Dạ thành trước.
Mười ngày kế tiếp, Bất Dạ thành có thể nói vô cùng náo nhiệt.

Không nói đến những tên muốn đi kia, ngay cả Công Tử Diễn cũng vội đến chân không chạm đất, thu tiền không nương tay.
Ly Diên dứt khoát chạy đến quấy rầy Vệ Giới.
“Điên rồi, đều điên rồi.

Mấy đám nhà quê này sao ai cũng mua nhà ở đây vậy?”
Bởi vì đã định ngày về, Bất Dạ thành sẽ cũng không buông tha cơ hội kiếm tiền tốt như vậy, các cửa hàng đều bày đồ tốt nhất trong nhà mình ra, thậm chí ngay cả Chỉ Tuý Kim Mê mới sửa chữa xong cũng vì những người này mở rộng cánh cửa buôn bán.
Nhìn từng rương hàng hóa trang bị đưa lên xe ngựa, Ly Diên không khỏi bĩu môi: “Đường khó đi còn mang nhiều đồ như vậy, thật sự là một đám ngu xuẩn không biết gì!”