Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 290: Một khúc “Hà hoa” khiến cả hậu cung kinh ngạc



Trân phi không nói gì, hoàng thượng cũng không nói gì, tất nhiên những người khác sẽ không mở miệng, cứ chờ đợi trong im lặng như vậy. Cho đến khi trên mặt Vệ Du Sâm hiện lên vẻ mất kiên nhẫn, Mộ Hàm mới đúng lúc nhắc nhở Cừu Trinh.

Cừu Trinh bị Mộ Hàm kéo một cái như vậy lập tức hoàn hồn, lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm nàng ta.

Nhưng cuối cùng thì nàng ta vẫn là Trân phi, tất nhiên đã quen nhìn những cảnh tượng như thế này trong hậu cung. Cừu Trinh lập tức cong môi cười, nhẹ cúi đầu với mọi người xung quanh.

“Xin lỗi, để mọi người chờ lâu rồi. Ta chỉ là đang nghĩ xem đề bài như thế nào mới có thể hợp cảnh, hơn nữa còn có thể khiến cho bài đối đáp của Ngọc mỹ nhân cũng thật đặc sắc. Vì thế, ta đành phô ra chút tài năng kém cỏi ở đây, vẽ một bức ‘Hoa sen’ cho mọi người.”

Hoa sen?

Dùng phương thức hội họa để đối ứng với chủ đề “sen” hôm nay, không thể nói là không trực tiếp đơn giản được, nhưng nếu muốn vẽ thật sống động thì không đơn giản rồi. Đặc biệt là vẽ tranh tại chỗ sẽ càng khó hơn.

Khi Cừu Trinh còn nhỏ đã chạy đông chạy tây theo Cừu Hồng Tụ, tuy có hiểu chút y thuật, sau này cũng có thời gian học tập năm năm, nhưng so với những cô gái danh môn khuê các chân chính này thì vẫn kém rất rất xa. Đặc biệt là từ khi đi theo bên cạnh Đỗ Vân Ca, nàng ta mới phát hiện cái gì gọi là núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Đỗ Vân Ca không hổ danh là viên ngọc trên tay người Đỗ gia, từ nhỏ đã học lễ nghi quy củ, cầm kỳ thi họa vũ. Nàng ta không chỉ có tính cách tốt mà vẻ ngoài cũng xinh đẹp, ngay cả học thức cũng là hàng đầu, có thể nói là hoàn mỹ.

Chính vì Đỗ Vân Ca quá hoàn mỹ, chính vì giữa nàng ta với Cừu Trinh là một trời một vực cho nên mới càng khiến sự đố kị và thù hận của Cừu Trinh dành cho Đỗ Vân Ca tăng thêm. Đến cuối cùng, trở thành bi kịch không thể vãn hồi.

Từ sau khi chân chính nhập cung, trở thành Trân phi của Vệ Du Sâm, mười hai năm nay, Cừu Trinh chưa từng ngừng học tập, học tập. Mục đích chính là để có thể kéo gần khoảng cách với Đỗ Vân Ca. Nhưng cho dù nàng ta đã nỗ lực mười hai năm, nhưng nàng ta cũng biết rất rõ rằng mình vĩnh viễn không thể vượt qua Đỗ Vân Ca được.

Cho dù tài học hiện nay của nàng ta đã thuộc hàng thượng thừa trong số tất cả các phi tần, nhưng cách biệt vẫn là cách biệt. Đây không phải là điều nàng ta muốn phủ nhận là có thể xóa bỏ đi hết được.

Đỗ Vân Ca, hiền hậu một đời, nữ nhân khiến Vệ Du Sâm vừa yêu vừa hận đó, dù là đã hết cũng có thể vĩnh viễn ở lại trong ký ức của hắn.

Đây là điều mà cả đời này nàng ta cũng không thể nào làm được.

Khi Trân phi vẽ tranh, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường. Không chỉ là vì uy danh nhiều năm của Cừu Trinh trong chốn hậu cung mà phần nhiều là do hoàng thượng.

Hoàng thượng im lặng, tất nhiên những phi tần như bọn họ cũng không dám nói nhiều.

Cứ như vậy đã tạo ra cho Trân Phi một hoàn cảnh sáng tác tốt đẹp. Mộ Hàm hiểu rõ tính cách của nàng ta, mấy năm nay vẫn luôn ở bên cạnh Cừu Trinh. Khi nàng ta vẽ tranh, Mộ Hàm cũng im lặng.

Cũng vì Mộ Hàm biết rõ từng bước đi của Trân phi, cần thuốc màu gì, đó là sư phối hợp không chê vào đâu được. Những phi tần khác đều ghi nhớ từng chút từng chút vào lòng, có thể nói là vô cùng ngưỡng mộ.

Tại sao bọn họ lại không tốt số có thể có được một thủ hạ đắc lực như Mộ Hàm chứ?

Chỉ cần Cừu Trinh đưa tay lên, đối phương đã có thể biết chủ nhân mình muốn gì. Nô tài khôn khéo như vậy, mấy vị phi tần lâu năm như Hi phi cũng chỉ từng thấy ở bên cạnh tiên hoàng hậu mà thôi.

Bốn nha đầu đó xinh đẹp tươi trẻ đứng xếp một hàng, tùy tiện chọn ra một người cũng có thể một mình đảm đương một công việc, có thể có được một người là đã có thể giúp ngươi bớt lo lắng nhiều rồi.

Đáng tiếc, trừ Như Yến ở bên cạnh thái hậu ra, ba người còn lại đều đi theo tiên hoàng hậu rồi.

Mộ Hàm này có thể nói là nô tài tốt bao nhiêu năm rất hiếm khi gặp được rồi.

Nô tỳ ưu tú như vậy, nay lại ở bên cạnh Cừu Trinh, bọn họ không giành được, chỉ có thể nhìn mà thèm muốn ậy thôi.

Trình độ vẽ tranh của Cừu Trinh cũng không tính là thấp, ít nhất thì trong số phi tần hậu cung, cầm kỳ thi họa vũ của nàng ta có thể nói là đứng đầu rồi.

Còn không phải sao? Chẳng qua mới hết thời gian một nén nhang, một bức “Mặc hà” đã hoàn thành rồi.

Sau khi để bút xuống, Cừu Trinh chậm rãi xoay người lại, thân hình duyên dáng, quỳ bái Vệ Du Sâm: “Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp hoàn thành rồi ạ.”

Mộ Hàm và một cung nữ cẩn thận dè đặt nâng bức họa “Mặc hà” còn chưa khô mực lên, bày ra trước mặt Vệ Du Sâm, để hắn thưởng thức.

Chỉ thấy trên giấy Tuyên Thành, rạng rỡ một bức vẽ hoa sen với hoa lá xinh đẹp sống động như thật, hương hoa lan tràn bốn phía. Vì bức tranh dùng mực nước để vẽ phác, pha thêm chút màu xanh thẫm cùng màu hồng nhàn nhạt, dù màu sắc đơn điệu nhưng lại vẽ ra vẻ đẹp của loài hoa là quân tử trong các loài hoa một cách đầy hoàn mỹ. Đặc biệt là hai đóa sen cùng gốc kia, càng khiến Vệ Du Sâm ngây ngẩn sững sờ.

“Hoàng thượng, người có biết vì sao thiếp lại tặng người bức vẽ hoa sen không?”

Một lúc sau, nữ tử ấy đã giơ bút lông lên, lúm đồng tiền nở rộ như hoa, quay đầu lại, cười nhìn hắn ta. Còn hắn ta, gác cằm lên bả vai nàng ta, đôi tay ôm lấy nàng ta, thân mật mà cọ cọ lên gò má nàng ta: “Ca Nhi tặng trẫm thì trẫm đều thích.”

“Gì vậy hả? Lại ba hoa rồi. Ngài có biết hoa sen trừ gọi là “liên” ra thì còn có tên gọi gì khác không?”

Vệ Du Sâm cười nhìn nàng ta: “Ca Nhi, trong đầu nàng luôn có nhiều suy nghĩ kỳ lạ khác thường như vậy sao? Liên hoa, hà hoa, trừ hai cái này ra thì còn có tên gì nữa?”

Dung nhan tuyệt mỹ của Đỗ Vân Ca lộ ra vẻ tươi cười đắc ý: “Vậy là không biết rồi đúng không? Xưa nay hoa sen có phẩm cách cao thượng, ngụ ý thuần khiết tốt đẹp, có đúng không? Vậy thì liên hoa cũng có nghĩa là liền rễ đồng lòng, là hai đóa hoa cùng gốc. Ngoài ra, “liên 莲” với “liên 怜” đồng âm, tượng trưng cho nam nữ hòa hợp, vợ chồng ân ái đó. Hơn nữa, hoa sen nhiều hạt, còn có thể gửi gắm nguyện vọng đông con nhiều phúc. Ngài nói xem, bức vẽ hoa sen này, ngài có thích không?”

“Ồ, thì ra còn có nhiều điều để nói vậy à? Sen cùng gốc, vợ chồng ân ái, đông con nhiều phúc? Ha ha, Ca Nhi, lẽ nào nàng muốn sinh cho trẫm một đứa con trai nữa sao?”

Đỗ Vân Ca thoáng chốc đã xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lập tức ném bút lông xuống đấm vào ngực hắn ta. Cuối cùng, bị hắn ta trở tay nắm lấy, ánh mắt thâm tình, hắn ta nhìn nàng ta: “Ca Nhi, sinh cho trẫm một đứa con nữa đi. Bất kể là trai hay gái, chỉ cần là con của chúng ta thì trẫm đều thích…”

Lời nói năm đó, dù đã qua hơn mười năm rồi, nhưng vẫn như mới ngày hôm qua vậy. Sen cùng gốc, vợ chồng ân ái, đông con nhiều phúc ư?

Trái tim Vệ Du Sâm lúc này đau như kim châm. Đỗ Vân Ca, tuy nàng đã sinh cho ta một đứa con trai, nhưng cuối cùng ta lại phụ nàng…

Khi Vệ Du Sâm nhìn bức vẽ “Mặc hà” này, Mộ Hàm vẫn luôn ở bên cạnh quan sát nhất cử nhất động của hắn. Dù là chút thay đổi rất nhỏ thoáng qua trên mặt cũng chưa từng thoát được cặp mắt của Mộ Hàm. Hắn đang hối hận sao?

Ha ha, tiểu thư trả giá nhiều như vậy lại chỉ đổi về một vẻ mặt hời hợt không đau không ngứa thế này thôi ư?

Vệ Du Sâm, ngươi xứng đáng với sự hi sinh bao nhiêu năm qua của tiểu thư không?

“Hoàng thượng? ‘Mặc hà’ thần thiếp vẽ không ổn sao?”

Cừu Trinh nhìn vẻ mặt Vệ Du Sâm hơi có phần nghiêm trọng, trái tim thoáng chốc liền treo cao.

Hắn ta cũng vì câu nói này của nàng ta mà hoàn hồn, khi thưởng thức lại bức vẽ này, trái tim vừa cuộn trào khi nãy đột nhiên hóa thành nước lặng, không còn gợn sóng.

“Không đâu, rất đẹp. Hoa sen mọc thành cụm, tượng trưng cho căn cơ vững chắc, thịnh vượng phát đạt. Tốt, tốt lắm.

Sau khi Vệ Du Sâm tán thưởng qua loa xong thì liền hạ lệnh cho Mộ Hàm đem bức họa đi vòng quanh nơi này một vòng, để mọi người cùng thưởng thức một lượt.

Cừu Trinh đứng một bên nhìn, trong lòng vô cớ lại có thêm cảm giác mất mát.

Vừa nãy rõ ràng hoàng thượng đang nghĩ gì đó, nhưng tại sao khi ngẩng đầu lên thì lại chỉ nói một câu như vậy?

Không hề bất ngờ, bức họa của Cừu Trinh đã được khen ngợi đồng loạt. Nghe mọi người nịnh nọt tán dương, dù là Cừu Trinh đã có vẻ hơi mất mát vì sự biểu dương quá mức tùy ý của Vệ Du Sâm thì cũng không khỏi tạm thời quên đi chút tiếc nuối nhỏ nhoi đó.

Nàng ta bất giác hướng ánh mắt về phía Úc Yên từ đầu đến cuối đều không nói gì.

“Ngọc mỹ nhân, không biết bức họa của bổn cung có lọt được vào mắt ngươi không?”

Cừu Trinh đi tới trước mặt Úc Yên với vẻ khiêm tốn, cười nhìn nàng ta.

Tuy Úc Yên coi thường việc nịnh nọt, nhưng không thể không thừa nhận Cừu Trinh là một người có mấy phần tài học thật sự, Úc Yên liền gật gật đầu đầy chân thành.

“Bức tranh của nương nương đơn giản khí khái, thể hiện cảnh đẹp ao sen rực rỡ trên bức vẽ đầy dứt khoát không chút dài dòng dây dưa. Thiếp xin thụ giáo tại đây.”

Mắt thấy Úc Yên không hề có ý lấy lòng, hơn nữa ánh mắt rất chân thành, Cừu Trinh quyết định không làm khó nàng ta nữa, đi thẳng tới chủ đề.

“Nếu đã như vậy, không biết Ngọc mỹ nhân muốn biểu diễn gì đây?”

Úc Yên nhìn khắp xung quanh, phát hiện không chỉ Vệ Du Sâm mà ngay cả ánh mắt của những phi tần khác cũng đều đang hướng về phía mình, ý chờ đợi có thể nói là vô cùng rõ ràng.

Nếu nàng ta không biểu diễn cho tốt thì thật có lỗi với tấm lòng của bọn họ. Nghĩ tới đây, khóe môi cong lên, Úc Yên hơi cúi người với mọi người.

“Nếu đã như vậy, Úc Yên sẽ hát cho mọi người nghe một bài hát ngay tại đây.”

Bài hát ư?

Cừu Trinh kinh ngạc nhướng mày. Theo lý mà nói, chủ đề hôm nay nói khó cũng khó mà nói đơn giản thì cũng đơn giản. Trừ vẽ tranh ra còn có múa, làm thơ, ba kiểu này có thể nói là phương thức biểu diễn trực tiếp nhất, có thể làm nổi bật chủ đề. Nhưng có thế nào nàng ta cũng không ngờ Úc Yên lại chọn dùng bài hát để biểu diễn.

Vì vậy, nàng ta hơi bất ngờ, nhưng vẫn không quên nhắc nhở: “Ngọc muội muội, muội đừng quên chủ đề hôm nay. Bức vẽ vừa rồi của bổn cung đã nhắc nhở muội hạn chế phương hướng của muội rồi đấy!”

Điều nằm ngoài ý muốn của Cừu Trinh là Úc Yên không hề hoảng loạn chút nào, nàng ta còn gật gật đầu với Cừu Trinh, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh: “Xin Trân phi nương nương yên tâm. Màn biểu diễn tiếp theo đây của thiếp chính là đối ứng với bức vẽ của người. Nếu lọt tai mọi người thì xin nghe thử, nếu không hay thì mong mọi người lượng thứ.”

Nói đến đây, nàng ta liền đi lên phía trước mấy bước, đến trước mặt Vệ Du Sâm: “Khởi bẩm hoàng thượng, thiếp xin phô bày chút tài kém cỏi, chỉ là trước đó cần một cây cổ cầm.”

Cổ cầm? Nói vậy, nàng ta còn muốn vừa đàn tấu vừa hát nữa sao?

“Cái này thì đơn giản. Người đâu, đem Lộng Nguyệt của tiên hoàng hậu lên đây.”

Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc, đặc biệt là Mộ Hàm sau lưng Cừu Trinh. Gương mặt vốn không gợn sóng, vì một câu nói này là đã xuất hiện một vết nứt rõ ràng.

Ngay cả Cừu Trinh, Hi phi, Lan phi và những phi tần lâu năm khác trong hậu cung cũng đều nhìn về phía Vệ Du Sâm với ánh mắt kinh ngạc. Do tai bọn họ nghe phải ảo giác rồi sao?

Lộng Nguyệt đó, Lộng Nguyệt là gì?

Lộng Nguyệt là một trong số ba cây đàn nổi danh nhất thiên hạ!

Nghe nói cây cổ cầm này còn là do Đỗ đại tướng quân năm đó hao tổn rất nhiều công sức mới thu thập về được cho ái nữ. Nó đã trở thành một trong số những món hồi môn quý giá nhất của tiên hoàng hậu. Sau khi tiên hoàng hậu rời đi, cây cổ cầm này liền bị hoàng thượng niêm phong trong Khôn Ninh cung.

Năm đó, tuy người trong Khôn Ninh cung đều bị giết sạch gần như không còn ai, nhưng cây đàn này vẫn được bảo tồn rất tốt.

Nghe nói cây cổ cầm này mới được chuyển tới Cần Chính điện của hoàng thượng cách đây không lâu.

Bây giờ, hắn ta lại nói muốn để Ngọc mỹ nhân dùng di vật mà khi còn sống tiên hoàng hậu yêu quý nhất?

“Hoàng thượng, thần thiếp có một cây cổ cầm tuy là không so được với Lộng Nguyệt nhưng cũng hiếm có vô cùng. Không biết có thể để Ngọc muội muội dùng trước hay không? Còn về Lộng Nguyệt của tỷ tỷ thì vẫn là đừng đem tới đem lui thì hơn, tránh cho va đập, nhỡ đâu bị tổn hại thì tỷ tỷ…”

Cừu Trinh cố nén sự đố kị nồng đậm trong lòng, quỳ trước mặt Vệ Du Sâm, hơi có vẻ gấp gáp, khẩn cầu hắn hồi tâm chuyển ý.

Đáng tiếc là Cừu Trinh căn bản không hiểu ý đồ của Vệ Du Sâm.

Vì thế, với Vệ Du Sâm mà nói, lòng tốt của nàng lại đang chặn đường hắn. Hắn lập tức phất tay.

“Trinh Nhi đứng dậy, trẫm biết nàng thương cho di vật của tỷ tỷ nàng, nhưng nàng yên tâm đi, đó là di vật của tiên hoàng hậu, không ai dám cố ý làm tổn hại đâu. Trẫm chỉ là đã rất lâu không nghe tiếng của Lộng Nguyệt rồi. Từ khi tỷ tỷ nàng đi, nó không còn phát ra tiếng nữa. Mà nay, nếu Ngọc mỹ nhân đã ở đây thì không ngại để nàng ấy tấu một khúc, tránh cho Lộng Nguyệt lâu ngày không dùng, chất đàn sẽ nảy sinh biến đổi.”

Trong thiên hạ, phàm là nữ tử hiểu về đàn thì đều biết đến sự tồn tại của Lộng Nguyệt. Năm đó, mỹ danh của Đỗ Vân Ca lại càng được truyền khắp thiên hạ. Uy danh của hiền hậu một đời tuyệt đối không phải là thứ mà một cây Lộng Nguyệt nhỏ bé có thể làm nên được.

Sở dĩ Đỗ Vân Ca tài đức lan xa, trừ tính cách thích làm việc thiện của và y thuật cao minh ra thì phần nhiều là đến từ tài danh của nàng ta. Bất kể là đàn, đánh cờ, thi thư, vẽ tranh, múa hay là bài hát, nhạc, y thuật nàng ta đều có chỗ tinh thông, tuyệt đối không chỉ đơn giản là từng học qua loa.

Tuy khi nàng ta lìa đời chẳng qua mới hai mươi xuân xanh, nhưng tác phẩm nàng ta để lại trên thế gian thì cho đến ngày nay vẫn không ai vượt qua được.

Đừng thấy Vệ Du Sâm ở đây nói năng nghe đường hoàng như thế, Úc Yên hiểu rõ nội tình, vẻ mặt không gợn sóng nhưng trong lòng đã cười lạnh không ngừng rồi. Xem nàng ta là kẻ ngốc sao?

Lộng Nguyệt? Nhỡ đâu lâu năm không được tu sửa, bảo dưỡng, thật sự bị hủy trong tay nàng ta thì sao?

Nhỡ đâu hắn tư muốn thông qua Lộng Nguyệt mà thăm dò nàng ta thì sao?

Phải biết, từng chút từng chút tài nghệ của nàng ta đều là chiếu theo tài nghệ của Đỗ Vân Ca mà dần dần bồi dưỡng nên.

Tình cảm của Vệ Du Sâm và tiên hoàng hậu ra sao, tuy nàng ta không biết, nhưng chỉ dựa vào một câu nói này thì mục đích của hắn ta đã không đơn thuần rồi, không phải do nàng ta không cẩn thận.

Nghĩ đến đây, trên gương mặt xinh đẹp cuối cùng cũng lộ ra vẻ kinh hoảng và bất an.

“Khởi bẩm hoàng thượng, thần thiếp không dám. Nếu đã là di vật của tiên hoàng hậu thì làm sao thần thiếp có tư cách để chạm vào chứ? Đây không chỉ là bất kính với tiên hoàng hậu mà cũng là không tôn trọng Lộng Nguyệt rồi. Cầu xin hoàng thượng thu hồi thánh mệnh!

“Âm thanh của Lộng Nguyệt như âm thanh của tự nhiên. Nó đã im lặng mười hai năm rồi, hôm nay trẫm đem nó ra, không phải là bất kính với tiên hoàng hậu. Nếu nàng ấy ở dưới hoàng tuyền có biết, chắc hẳn cũng sẽ không muốn để Lộng Nguyệt triệt để biến mất khỏi thế gian theo sự ra đi của nàng ấy. Các ngươi nói xem có phải như vậy không?”

Lúc này, trên mặt Vệ Du Sâm tràn đầy phiền muộn, giữa hai hàng lông mày đều lộ ra hồi ức danh cho Đỗ Vân Ca…

Khi đó, Lộng Nguyệt đã được bày ra rồi. Điều bất ngờ là nó không hề bị bụi bặm bao phủ mà rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hình như Đỗ Vân Ca vẫn còn tại thế vậy.

Bất kể là dây đàn hay là gỗ đàn đều bóng loáng soi gương được. Có lẽ trong những ngày tháng qua, có người đã chuyên tâm chăm sóc nó. Mà người này, trừ Vệ Du Sâm ra thì chỉ e không còn người thứ hai nữa rồi.

Hi phi nhìn cây đàn trước mặt, mắt không khỏi đỏ lên.

“Tiên hoàng hậu, là nữ nhân là thần thiếp khâm phục nhất trên đời này. Người đoàn trang khí khái, giản dị không xa hoa, bất kể là đối xử với ai cũng đều có thể công bằng. Hậu cung năm đó luôn thuận hòa vui vẻ dưới sự quản lý của người… Mỗi lần nghe tiên hoàng hậu tấu khúc sẽ luôn có thu hoạch không ngờ. Tiếng đàn của người là âm thanh tự nhiên động lòng người nhất trên đời này, có thể rửa sạch tâm linh con người, có thể truyền cảm giác cho mỗi người bên cạnh…”

Nói đến đây, nàng ấy đột nhiên lệ tuôn lã chã, ánh mắt thâm sâu nhìn cây đàn trước mặt, giọng nói nghe trống vắng mà xa xôi.

“Nếu Lộng Nguyệt có thể tấu vang lên lần nữa, đây không phải là không tôn trọng mà là kỷ niệm. Vì không ai có thể gảy ra được tiếng đàn thanh tẩy tâm hồn con người như hoàng hậu nữa.”

Lời Hi phi vừa dứt, Lan phi và Nghi phi cũng nhìn Lộng Nguyệt với vẻ mặt đầy hoài niệm.

“Thật không ngờ đời này kiếp này còn có thể nhìn thấy Lộng Nguyệt lần nữa. Nếu có thể nghe được âm thanh của nó, chắc chắn tiên hoàng hậu cũng sẽ vui mừng. Ngọc mỹ nhân, hoàng thượng có thể ban cho muội ân thưởng lớn như vậy, đó là điều mà có thế nào người ngoài cũng không khao khát cầu được. Tuy không biết trình độ của muội ra sao, nhưng có thể có cơ hội này, chỉ cần dùng thái độ cung kính mà gảy đàn thì tiên hoàng hậu trên trời có linh sẽ không trách muội đâu.”

Thì ra hoàng thượng là có ý này. Cừu Trinh nghe xong, gò má không khỏi nóng lên. Nhưng khi nhìn thấy Úc Yên bên cạnh, nàng ta lại đột nhiên trở nên bình tĩnh.

Bọn họ có đông nữ nhân như vậy, tại sao hoàng thượng đều không chọn mà lại cố tình chọn Úc Yên có mấy phần giống với tiên hoàng hậu này ra diễn tấu chiếc đàn này?

Lẽ nào trong lòng hoàng thượng vẫn đang hoài niệm Đỗ Vân Ca sao?

Sau đó, khi nhìn về phía Úc Yên, trong đáy mắt Cừu Trinh bắn ra sự thù hận và không cam tâm không cách nào che giấu được.

Mộ Hàm bên cạnh thấy vậy vội kéo kéo góc áo nàng ta.

“Nương nương, đừng làm lỡ đại sự. Nếu hoàng thượng đã làm vậy rồi thì chắc chắn có đạo lý riêng, chúng ta vẫn nên phụ họa theo đi…”

Cho dù Cừu Trinh có không cam tâm thì đã sao? Vệ Du Sâm bây giờ, trong mắt chỉ có tiểu tiện nhân kia. Cừu Trinh mím môi, ngồi xuống với vẻ không cam lòng, chỉ là móng tay trong tay áo hung hăng siết chặt, siết chặt.

Mộ Hàm lạnh lùng nhìn tất cả những chuyện này. Dù vẻ ngoài của Úc Yên có giống chủ nhân thì đã sao?

Không phải người thì cuối cùng vẫn không phải người. Dù đã qua bồi dưỡng nhiều năm nhưng đó chỉ là một vật mô phỏng mà thôi, so với người thật sự, đâu chỉ là cách một trời một vực chứ? Chủ nhân của bọn họ há lại là người mà người phàm có thể đuổi kịp được.

Hoang đường!

Sự kiên trì của mọi người, Úc Yên hiểu. Nàng ta đã không còn lí do để từ chối, chỉ có thể cẩn thận dè dặt hành lễ với mọi người, sau đó ngồi ngay ngắn trước Lộng Nguyệt.

Nhìn cây đàn tốt khó tìm trong thiên hạ trước mặt mình, nói không kích động là giả. Đặc biệt là trái tim từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, lúc này lại sục sôi lên như bị kích thích vậy. Nhưng cố tình nàng vẫn không thể thể hiện ra, chỉ có thể cắn môi dưới, gắt gao nhịn lại.

Sau khi thử một vài âm tiết, đồng tử Úc Yên chợt phóng đại, sau đó liền xúc động cảm thán: “Không hổ là Lộng Nguyệt, chọn tùy tiện một âm tiết mà nghe cũng hay như thế. Nếu hoàng thượng đã cho Úc Yên cơ hội này thì Úc Yên nhất định sẽ không phụ lòng, không sỉ nhục uy danh của Lộng Nguyệt.”

Dứt lời, nàng ta nhẹ gật đầu với mọi người, hít sâu một hơi, ngón tay ngọc thon dài bay múa trên dây đàn được ánh trăng chiếu rọi của Lộng Nguyệt.

Đột nhiên, âm thanh tuyệt vời đã vang lên đầy xao động lòng người. Chỉ là một đoạn dạo đầu mà đã khiến tất cả mọi người thoáng chốc đều mở to mắt.

Bài hát này… bài hát này không phải là khúc thành danh của Đỗ Vân Ca năm đó sao?

Vệ Du Sâm vốn đang lười biếng ngồi dựa vào ghế, vừa nghe khúc dạo đầu này, nhẫn ngọc đang cầm mân mê trong lòng bàn tay chợt lăn xuống bàn, sau đó hắn liền đứng phắt dậy.

Lưu Thạch nhanh tay lẹ mắt đón được chiếc nhẫn đeo ngón cái bằng ngọc do tiên hoàng ngự ban, thở phào một hơi thật dài. Khi ông ta hoàn hồn thì đã bị giai điệu quen thuộc kia dọa cho sợ chết đứng.

Lúc này, bất kể là Vệ Du Sâm, Lưu Thạch, hay là bốn người Trân phi, Hi phi, Lan phi, Nghi phi, đều có thể dùng từ gà gỗ để hình dung.

Đây là… “Hà hoa”?

Không sai, chính là “Hà hoa”. Đây là khúc thành danh của Đỗ Vân Ca năm đó.

“Hà hoa” ấy à, cho dù tiên hoàng hậu đã qua đời nhiều năm, dẫu khúc nhạc này, bài hát này đã lưu truyền đến ngày nay, nhưng đến giờ vẫn không ai có thể trình bày nó một cách đủ hoàn mỹ.

Nhưng… nhưng nữ nhân này chỉ dạo một khúc đầu, chỉ một khúc dạo đầu thôi mà đã khiến trái tim tất cả bọn họ thắt lại. Vậy nếu mở miệng thì… còn… còn đến mức nào nữa?

Sự khác thường của mọi người, Úc Yên không hề nhìn thấy. Vì giờ khắc này, nàng ta đã dồn hết tất cả sự chú ý vào dây đàn và lời ca sớm đã học đến thuộc lòng.

Trái ngược với phản ứng bất đồng của Vệ Du Sâm và tứ phi, vẻ mặt những phi tần khác đều chỉ có thể dùng từ thưởng thức và đố kị để hình dung mà thôi.