Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 291: Ngọc mỹ nhân thần phục



Bất kể có hiểu đàn hay không, chỉ cần nghe xong khúc nhạc dạo này đã biết trình độ của Úc Yên ở cấp bậc thế nào. Mọi người đều thưởng thức, nhưng nhiều hơn là ghen tị tới từ bốn phương tám hướng.

Nếu như tìm một người bình thường trong số những người này, e rằng cũng chỉ có một mình Mộ Hàm.

Nụ hôn khẽ khi xưa dẫu chỉ lướt nhẹ như lông hồng nhưng lại nóng cháy hơn cả sa mạc.

Cuối cùng dáng vẻ khi chia tay thật oanh liệt mà lại đẹp hơn cả âm nhạc.

Dẫu chuốc lấy không vui cũng vẫn hạnh phúc hơn là không có được nụ cười của người.

Mất đi rồi thì sẽ luôn khao khát.

Cánh hoa nở sớm liệu có đủ để khiến tình yêu còn lưu hương ngàn đời?

Hồi ức khiến tôi sống giữa hạ vàng.

Quên đi những thứ khác.

Những chuyện xấu xí đều đã được cảm hóa.

Cảm ơn quá khứ đã khiến đồng hoang trong mộng được phủ kín hoa sen.

Để những giọt lệ rơi hết đi.

Chỉ vì tôi may mắn khi ngày xưa không uổng phí nỗi nhớ này.

Dù thế gian có đáng sợ đến đâu, chỉ cần còn có người thì vẫn sẽ khiến tôi thấy đáng để lưu luyến.

Chỉ cần có người sẽ khiến tôi thấy đáng để lưu luyến.

Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu sáng cây vĩ cầm cũ khiến tôi không thể nào dối trá.

Cảm giác ấm áp từ cành cây đọng tuyết thật sự đã từng tồn tại, không thể nào tan biến.

Hồi ức vui vẻ lại càng khiến người mê muội hơn là khi chân chính kề bên nhau.

Những chuyện không vui cũng trở nên tốt đẹp, biến mất giữa bàn tay nhào nặn của nhân vật chính, không hề mục nát.

Hồi ức khiến tôi sống giữa hạ vàng

Trong giai điệu bi thương nhẹ nhàng của bài “Hoa sen”, giọng hát biến ảo khôn lường của Úc Yên cũng vang lên một cách hoàn hảo.

Chỉ vừa mở miệng đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.

Phàm là người từng nghe ca khúc này đều đắm chìm trong ký ức đã qua.

Người chưa từng nghe ca khúc này, hoặc là từng nghe nói đến ca khúc này, mỗi người đều mở to mắt, không thể tin nhìn về phía Úc Yên.

Đây, đây chẳng lẽ chính là thần khúc trong truyền thuyết, “Hoa sen”?

Năm đó có thể nói bài hát này đã vang bóng một thời, tuy rằng Đỗ Vân Ca đã đưa ra ca từ và nhạc phổ, nhưng người có thể đàn hoàn chỉnh, đồng thời hát ra lại lác đác không có mấy.

Cho dù trong mấy người lác đác đã cũng vô cùng hố người, không phải là vì bài hát này khó bao nhiêu, mà là vì phong cách của ca khúc này hoàn toàn khác với phong cách của những bài hát đương thời, cộng thêm không có người chỉ dẫn, có thể nói là ca không ra khuôn ra dạng, vô duyên vô cớ làm nhục bài hát này.

Úc Yên lại khác, từ màn thể hiện của nàng ta xem ra, nàng ta đã hoàn toàn đắm mình vào trong ý cảnh được trình bày trong ca từ. Nét mặt đau thương, giọng hát chân thành tinh tế kia, thậm chí cả việc chuyển đổi âm thật giả có độ khó cao của Đỗ Vân Ca năm đó cũng được nàng ta thể hiện hoàn mỹ.

Giọng hát kỳ ảo như thế, chỉ mới mở miệng đã khiến tất cả mọi người chấn động. Ở đây, Cừu Trinh và Vệ Du Sâm là người bất ngờ nhất.

Mộ Hàm thờ ơ lạnh nhạt thu vẻ mặt của hai người vào mắt.

Đôi mắt quyến rũ của Cừu Trinh nhíu lại, sát cơ chợt hiện.

Vệ Du Sâm thì nhìn chằm chằm vào Úc Yên, trên gương mặt anh tuấn đọng lại một màn sương mỏng lành lạnh.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ đài Noãn Vũ cả tiếng hít thở cũng trở nên lặng lẽ…

So với phản ứng của hoàng thượng và Trân phi, những người khác lại đắm chìm trong ca khúc có vẻ hơi đau buồn này.

Nghe nói, ca khúc này là do chính tiên hoàng hậu tự mình phổ nhạc viết lời cho hoàng thượng.

Trước khi bài hát này ra đời, tiên hoàng hậu và hoàng thượng từng cãi vả không vui. Lần tranh cãi đó suýt chút khiến hai người đôi ngã chia ly. Tiên hoàng hậu cũng ôm tâm trạng như vậy viết bài hát chia tay này, ca khúc hi vọng sau này đối phương sẽ sống tốt hơn.

Chính vì bài hát này cực kỳ ý nghĩa, lại là viết cho hoàng thượng, tất nhiên vừa ra đời đã gây chấn động. Lại nhìn tên của bài hát này, cũng không khó đoán tại sao Úc Yên lại chọn bài hát này để khảy đàn.

Tương ứng với bức tranh “Mặc hà” của Cừu Trinh, bài “Hoa sen” này hoàn toàn được xưng tụng là tương đắc ích chương (cả hai phối hợp với nhau làm nổi bật cho nhau, khiến cả hai tốt hơn).

Đặc biệt phải nhắc tới trong bức hoa sen thủy mặc có sen tịnh đế, mà hoa sen lại chứa đầy hồi ức và trông mong của tiên hoàng hậu với hoàng thượng, có thể nói là ngụ ý không tầm thường.

Dùng thần khúc của tiên hoàng hậu cộng thêm Lộng Nguyệt làm thần trợ công, Úc Yên có thể nói là thắng vô cùng đẹp, thắng tới hoàn toàn xứng đáng.

Hát xong một ca khúc, lấy ánh mắt phức tạp của Vệ Du Sâm dẫn đầu, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Hi phi đa sầu đa cảm còn rơi nước mắt cảm động.

Cừu Trinh thì ngược lại, gương mặt phức tạp nhìn Úc Yên, trong lòng viết đầy khiếp sợ và khó hiểu. Làm sao nàng ta làm được?

Cuối cùng làm sao nàng ta làm được?

“Tại sao lại chọn ca khúc này? Có phải ngay từ đầu nàng đã chọn ca khúc này không?”

Sau phản ứng khen ngợi kịch liệt, đột nhiên Vệ Du Sâm nói một câu nhẹ bỗng như vậy, nhìn như không đếm xỉa tới, kỳ thật từng chữ như đâm vào tim.

Từ lúc chọn ca khúc này, Úc Yên đã biết mình phải đối mặt với điều gì. Vì vậy, nàng ta không hề căng thẳng, ánh mắt bình tĩnh nhìn Vệ Du Sâm, thành thật trả lời.

“Vâng, từ khi Trân phi nương nương ra đề, thiếp thân đã muốn chọn bài hát này để đáp lại. Thế nhưng lúc ấy chỉ đơn thuần muốn tấu ca khúc, chưa từng nghĩ sẽ hát. Song sau khi thần thiếp nhìn thấy Lộng Nguyệt, đột nhiên cảm thấy nếu dùng ca khúc thành danh này của tiên hoàng hậu đáp lại, có phải sẽ tốt hơn không? Vì vậy, thần thiếp đã quyết định làm vậy.”

“Bài hát này, nàng học được từ đâu?”

Ánh mắt của Vệ Du Sâm sắc bén, khiến người ta sợ hãi nhìn chằm chằm Úc Yên.

Sắc mặt Úc Yên vẫn bình thường, không căng thẳng trả lời.

“Bẩm hoàng thượng, bài ‘Hoa sen’ của tiên hoàng hậu đã sớm lưu truyền trong thiên hạ, trên phố có nhiều từ phổ, cũng có người từng hát, tuy rằng đứt quãng nhưng vẫn có thể nghe ra đại khái. Thiếp thân không có bản lĩnh khác, chỉ yêu cầm khúc. Bài hát này chính là bài thiếp thân yêu nhất, nghiên cứu rất lâu mới có thể hát được hoàn mỹ. Hôm nay lấy bài hát này phối hợp với Lộng Nguyệt, là thiếp thân tỏ lòng tôn kính tiên hoàng hậu.”

“Thật là vậy ư?”

Hiển nhiên, Vệ Du Sâm cực kỳ hoài nghi về thân phận của Úc Yên.

“Phải hay không phải, hoàng thượng cứ việc điều tra. Úc Yên làm người ngay thẳng thì không sợ bóng nghiêng, càng không sợ quỷ gõ cửa!”

Ánh mắt Úc Yên trong trẻo, nói từng chữ một, cực kỳ nghiêm túc nhìn Vệ Du Sâm.

Trong lòng Vệ Du Sâm có hoài nghi, nhưng đang ở chỗ này, cũng không định tiếp tục truy cứu, hơi gật đầu.

“Ái phi cam đoan như thế, sao trẫm có thể không tin? Chỉ là… nàng có biết ý nghĩa của ca khúc này với trẫm và tiên hoàng hậu không?”

Tất nhiên Úc Yên biết ca khúc này được sáng tác dưới tình huống nào, nàng ta lập tức gật đầu, từ phía sau bàn để cầm duyên dáng bước ra cung kính quỳ xuống trước mặt hắn ta.

“Bẩm hoàng thượng, thiếp thân biết ‘Hoa sen’ có ngụ ý không tầm thường, thân phận thiếp thân ti tiện như vậy, tất nhiên không xứng ngâm xướng bài hát này trước mặt hoàng thượng. Nhưng thiếp thân cũng biết, chính vì ca khúc này ẩn chứa kính yêu của tiên hoàng hậu dành cho hoàng thượng, vì vậy trong trường hợp này mới dùng Lộng Nguyệt thể hiện ca khúc này.”

Vệ Du Sâm nhướng mày, ý bảo nàng ta tiếp tục nói.

Úc Yên hít sâu một hơi, không nhìn vẻ mặt hận không thể nuốt sống nàng ta của Cừu Trinh, mặt không thay đổi nói.

“Đầu tiên, thiếp thân mang tâm trạng cung kính nhất nhờ sự giúp đỡ của Lộng Nguyệt, ngâm xướng tác phẩm cũ của tiên hoàng hậu, tưởng nhớ tiên hoàng hậu. Thứ hai, tình cảm ẩn chứa trong ‘Hoa sen’ hoàn toàn vô cùng phù hợp với sen tịnh đế trong họa tác ‘Mặc hà’ của Trân phi nương nương, cùng biểu đạt lòng tôn kính của tỷ muội thiếp thân với hoàng thượng.”



“Úc Yên, ngươi cũng đủ to gan!”

Giọng nói không nóng không lạnh của Vệ Du Sâm vang lên, giọng điệu như chế giễu lại như châm biếm.

Sao Úc Yên có thể không nghe ra hàn ý trong lời nói của hắn ta?

Nhưng nàng ta chỉ cúi thấp đầu, cung kính quỳ dưới đất: “Nếu có điều mạo phạm tới hoàng thượng, xin hoàng thượng giáng tội!”

Vệ Du Sâm lẳng lặng nhìn nàng ta một lát, đuôi mắt khẽ cong, nụ cười ẩn ý sâu xa.

“Bài hát này hát rất hay, trẫm có thưởng, một phần thưởng thật to, mọi người cảm thấy thế nào?”

“Nên ban thưởng, bài ‘Hoa sen’ này mặc dù không hoàn mỹ động lòng người bằng tiên hoàng hậu, nhưng không mất đi nét đặc sắc riêng. Giọng hát của Ngọc mỹ nhân dịu dàng, so với khí thế mạnh mẽ của tiên hoàng hậu thì tự nhiên tăng thêm chút  hoạt bát, thiếp thân rất thích. Thiếp thân cả gan góp một câu vì Ngọc mỹ nhân. hoàng thượng, cũng nhờ có Ngọc mỹ nhân hát bài ‘Hoa sen’ này mới khiến thiếp thận mượn bài hát này khắc sâu rõ ràng hơn từng chút hồi ức khi ở chung với tiên hoàng hậu.

Tuy rằng ngâm xướng ‘Hoa sen’ trong trường hợp này có chút không thích hợp lắm, nhưng nếu tiên hoàng hậu khiến bài hát này lưu truyền thiên hạ, tất nhiên là muốn mỗi người đều chứng kiến tình yêu sâu đậm giữa người và hoàng thượng. Tiên hoàng hậu từng nói: Mỗi đoạn tình cảm đều phải trải qua vô số trắc trở mới có thể tu thành chính quả. Bài hát này chẳng phải vừa khéo có thể diễn tả chính xác sao?”

Hi phi không hổ là người ủng hộ trung thành của tiên hoàng hậu. Nhìn xem, đánh giá cao như vậy cũng khiến Úc Yên vô cùng bất ngờ. Huống chi nàng ấy còn tự mình giúp Úc Yên xin hoàng thượng tha thứ, thật khiến Úc Yên vừa mừng vừa sợ.

“Hi phi nương nương, thiếp thân, thiếp thân làm sao có thể nhận được sự ưu ái của người như vậy?”

Hi phi nở một nụ cười thân thiện với nàng ta, nhìn gương mặt tương tự với Đỗ Vân Ca, tầm mắt Hi phi dần dần mơ hồ.

Vệ Du Sâm nhìn tới đây, còn có gì không hiểu?

Hắn ta lập tức khom lưng, đích thân đỡ Hi phi dậy: “Nàng đó, không phải đã miễn lễ quỳ lạy cho nàng sao? Thân thể nàng không tốt, mau đứng dậy đi.”

“Hoàng thượng, vậy Ngọc mỹ nhân…”

“Nàng cũng đã nói đến mức đấy rồi, nếu ta còn từ chối, chẳng phải phụ ý tốt của nàng ư? Được rồi, Ngọc mỹ nhân cũng đứng lên đi.”

Trên mặt Hi phi vui vẻ, vội vàng xoay người đỡ Ngọc mỹ nhân lên, đồng thời thân thiết nhìn nàng ta.

“Chỗ của ta rất yên tĩnh, đã lâu rồi chưa nghe thấy ca khúc khiến ta cảm động như vậy. Muội rảnh rỗi thì nhớ tới Dưỡng Đức cung của ta.”

“Nhất định thiếp thân sẽ không phụ ưu ái của nương nương.”

Úc Yên tiến lên một bước, dập đầu tạ ơn Hi phi.

Ngay sau đó là Lan phi và Nghi phi, cả hai đều bày tỏ sự xúc động của mình, đồng thời lần lượt lấy lòng Úc Yên. Chỉ có Cừu Trinh là sắc mặt bất ngờ nhìn Úc Yên, trong lòng rất phức tạp.

Màn thể hiện xuất sắc ngoài ý muốn của Ngọc mỹ nhân đẩy yến hội này lên cao trào, mà tiệc ngắm sen đặc biệt tổ chức cho nàng ta cũng khiến Úc Yên trở thành người thắng lớn nhất.

Cho dù trong lòng Vệ Du Sâm có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước mắt bao người hắn ta không thể hỏi ra, chỉ có thể dừng lại đúng lúc, rời khỏi sớm.

Sau khi hoàng đế đi, hình tượng của đám phi tần cũng lập tức sụp đổ.

Từ trước đến nay Hi phi không thích các loại tụ hội trong hậu cung, hoàng thượng vừa đi, nàng ấy lập tức lấy lý do cơ thể không khỏe rời khỏi theo. Trước khi đi, Hi phi vẫn không quên bày tỏ thiện chí tốt đẹp với Úc Yên. Cảnh này rơi vào mắt những phi tần khác, tuyệt đối là ghen tị trần trụi.

Ai cũng biết, tuy rằng Hi phi quanh năm không ra khỏi cửa, nhưng không có ai dám xem thường thân phận và địa vị của nàng ấy.

Hoàng thượng vô cùng tôn kính nàng ấy, cho dù trái tim nàng ấy hướng Phật, không hỏi sự đời nhưng tháng nào hoàng thượng cũng sẽ ở lại chỗ nàng ấy hai ba ngày.

Nhìn chung toàn bộ hậu cung, có thể có đãi ngộ như thế trừ Hi phi ra chỉ còn lại Trân phi mà thôi.

Nếu như Hi phi nương nương chính là một loại tồn tại khác trong hậu cung, vậy Trân phi chính là biểu tượng được sủng ái của hậu cung.

Trân phi được sủng ái cũng không phải ngày một ngày hai, mười hai năm như một, tuyệt đối không phải được sủng ái bình thường. Thế nhưng, có thực sự được sủng ái hay không, e rằng chỉ có trong lòng Trân phi mới biết.

Ngay sau đó, Lan phi và Nghi phi, hai vị phi tử cho dù là thân phận hay địa vị ở hậu cung đều có nền tảng nhất định cũng cảm thấy không cần tiếp tục ở lại nữa. Vì vậy bọn họ hơi gật đầu với Trân phi và Tĩnh phi xong thì thong dong rời khỏi.

Tiếp theo, trong đám phi tần còn ở lại, phân vị cao nhất cũng chỉ còn Trân phi và Tĩnh phi. Tĩnh phi thân là người chủ trì tiệc ngắm sen lần này vội vàng bắt chuyện với mọi người, đồng thời cho biểu diễn từng tiết mục được sắp xếp từ sớm.

Trân phi vốn định rời khỏi, nhưng khi nhìn thấy Ngọc mỹ nhân bình chân như vại ngồi kia, tâm tư nàng ta khẽ động, lại ngồi xuống.

Trân phi ngồi xuống, những phi tần muốn rời khỏi cũng buộc phải kiềm chế nóng nảy trong lòng mà ngồi xuống theo.

Chẳng qua, quá trình kế tiếp không có hoàng thượng, tất nhiên không có phi tần nào lại cam tâm tình nguyện lên sân khấu biểu diễn. Cơ bản mọi người tụm năm tụm ba cùng một chỗ, trò chuyện sôi nổi. Trong số đó, Ngọc mỹ nhân mới đến không có ai nói chuyện cùng.

Từ trước đến nay Trân phi và Tĩnh phi không hợp nhau, tất nhiên không ngồi cùng một chỗ, cộng thêm thân phận của Trân phi, vì vậy khiến cho toàn trường chỉ còn lại Trân phi và Ngọc mỹ nhân là không được ai chú ý tới.

Xưa nay Cừu Trinh không phải người bị động, nàng ta thích nắm quyền chủ động. Vì vậy dưới loại tình huống này, nàng ta không nhanh không chậm đứng dậy, bước đến bên cạnh Ngọc mỹ nhân, trên gương mặt xinh đẹp chói mắt lộ vẻ thân thiện.

“Ngọc muội muội, ngồi đây không cũng rất nhàm chán, xung quanh đài Noãn Vũ có không ít phong cảnh đặc sắc, ngươi có hứng thú cùng đi xem với ta không?”

Trân phi ngươi đích thân tới đây mời, ai dám không nể mặt ngươi?

Úc Yên nghe vậy lạnh nhạt ngước gương mặt xinh đẹp vô song: “Trân phi nương nương đã có lời mời, thiếp thân không dám không nghe theo. Mời nương nương.”

Khóe miệng Cừu Trinh khẽ cong, giống như rất thỏa mãn vì sự thức thời của Úc Yên. Nàng ta hơi gật đầu rồi đi trước rời khỏi đài Noãn Vũ.

Tĩnh phi thấy tình huống như vậy thì há to miệng, đang định nói chuyện, lại không biết nhớ tới gì đó, cứng rắn nuốt những lời kia xuống.

Nàng ta lẳng lặng nhìn Úc Yên rời khỏi, không nói thêm một câu.

Đám phi tần còn lại thấy thế cũng không mấy bất ngờ.

Hiện nay Úc Yên là tân sủng bên cạnh hoàng thượng, Trân phi thân là nữ nhân có quyền lực lớn nhất hậu cung bây giờ, làm sao có thể tha cho nàng ta?

Dù sao hai người này có đấu đá thế nào cũng không liên quan tới bọn họ, thậm chí nói thẳng ra, nếu hai người bọn họ đấu nhau, vậy đám người bên dưới dễ làm ngư ông đắc lợi, cớ sao không làm chứ?

Sau đó, vẻ mặt bọn họ nhìn về phía Úc Yên có thêm đồng tình, ai không biết tính tình của Cừu Trinh?

Trân phi nương nương này là nữ nhân dễ ghen tị nhất bên cạnh hoàng thượng từ trước đến nay, nhất là hôm nay nàng ta còn bị mất mặt vì Úc Yên, bây giờ hẹn Úc Yên ra ngoài, chỉ sợ Úc Yên này cho dù không bỏ mạng cũng phải bị lột một lớp da.

Có lẽ là vẻ mặt của những nữ nhân này chân thực quá mức, thế nên sau khi Cừu Trinh nhìn thấy không khỏi cong môi cười tự giễu. Nàng ta ngoái đầu lại cười nhìn Úc Yên: “Sao vậy, ngươi không sợ hả?”

Tuy rằng khóe môi của nữ nhân trước mắt nhếch lên, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào, nhất là lời nói nhìn như tâm sự, thực chất lại cất giấu đủ loại cạm bẫy, trong lòng Úc Yên rất rõ ràng, đối đầu với Cừu Trinh chỉ là chuyện sớm muộn. Chẳng qua nàng ta không ngờ rằng đối phương lại để mắt tới nàng ta như vậy, lần đầu tiên gặp mặt công khai đã hẹn nàng ta ra ngoài. Bây giờ Cừu Trinh vậy mà còn hỏi nàng ta, tại sao không sợ.

Nàng ta sợ ư?

Không, không sợ, từ khi tiến cung, bản thân và tính mạng của nàng ta đã bị nàng ta ném ra sau gáy. Sự hiện hữu của nàng ta chỉ là vì báo thù, báo thù, báo thù!

Đúng vậy, Úc Yên nàng ta cũng là một trong số những người còn sống sót trong số rất nhiều nhà quan chịu liên lụy bởi vụ án Đỗ gia bị diệt môn. Người như nàng ta, trong Tử Hoàng cung còn có rất nhiều, mục đích đều nhất trí chống lại Vệ gia.

Nàng ta biết, nữ nhân trước mắt chính là con gái riêng của Đỗ gia, một đứa con gái riêng không thể lộ ra ngoài ánh sáng.

Nhắc tới cũng buồn cười, tuy rằng thân phận của Cừu Trinh chưa từng công bố với bên ngoài, nhưng tin tức nàng ta là con gái riêng của Đỗ Như Hối lại là chuyện ai trong hậu cung cũng biết. Thậm chí nó còn trở thành bí mật miệng không thể nói nhưng trong lòng biết rõ của mọi người.

Đối với người Đỗ gia, Úc Yên không thể nói rõ là cảm giác gì.

Nói hận bọn họ, cái chết của Đỗ gia còn thê thảm hơn họ gấp trăm lần. Nói không hận, đám người bọn họ cũng đều vì Đỗ gia mà bị liên lụy. Nhưng nhắc tới những người đã thu nhận bọn họ mười hai năm trước, cũng chính là người đứng sau Tử Hoàng cung hiện tại, dường như có dây mơ rễ má vô cùng sâu với Đỗ gia.

Chính vì người Đỗ gia nên Tử Hoàng cung mới mạo hiểm tính mạng cứu bọn họ khỏi đao trảm của đối phương, giúp bọn họ có được cuộc đời mới. Bây giờ bọn họ có thể sống, hoàn toàn là nhờ người Đỗ gia. Vì vậy không ai có thể hiểu được mâu thuẫn trong lòng bọn họ, nhưng có thể khẳng định là, Vệ gia chính là mục tiêu mà cả Tử Hoàng cung bọn họ đều nhất trí.

Úc Yên không biết, Tử Hoàng cung của mười hai năm trước không phải Tử Hoàng cung bây giờ, thậm chí còn không có bất kỳ quan hệ nào với Thượng Quan Tình Hi vừa mới chào đời vào lúc ấy. Một đứa trẻ mới trăm ngày có thể làm gì?

Trừ phi nàng ta nghịch thiên, hoặc là não những người có thể nghe hiệu lệnh của nàng ta bị nước vào, nếu không, không ai lại xem một đứa trẻ ranh ra gì.

Khi đó nàng ta còn là một đứa trẻ nằm trong ngực người khác bú sữa, làm sao có thể cứu những người bị Đỗ gia liên lụy?

Tất cả mọi chuyện đều do Mộ Hàm sau lưng Cừu Trinh và thế lực phía sau nàng ta làm.

Sau khi bọn họ được cứu thì bị đưa khỏi nước Tư U cả năm năm. Năm năm sau, những người này lại được thả ở nước Tư U.

Ban đầu bọn họ vẫn rất sợ hãi, sợ bị người hoàng thất đuổi giết lần nữa. Không ngờ rằng khi bọn họ mới lên đất liền đã có một tổ chức gọi là Tử Hoàng cung chứa chấp bọn họ.

Mười năm nay, bọn họ luôn trưởng thành dưới sự che chở của Tử Hoàng cung, có được một nghề thành thạo, đã có vốn liếng tối thiểu để báo thù. Về phần bí mật của Mộ Hàm, trừ phi nàng ta muốn nói, nếu không cho dù là Thượng Quan Tình Hi cũng không thể nào biết được bí mật của nàng ta.

E rằng Úc Yên làm sao cũng không nghĩ ra, Mộ Hàm đứng sau lưng nàng ta hiện tại lại là chúa cứu thế đã cứu bọn họ năm đó.

Mộ Hàm thì sao, hiển nhiên nàng ta cũng không định để lộ tính toán của mình.

Tuy rằng cung quy của Tử Hoàng cung nghiêm ngặt, nhưng không phải không có phản đồ, vì vậy nàng ta không thể mạo hiểm được.

Úc Yên này có bản lĩnh thì sống, không có bản lĩnh thì chết, khôn sống mống chết, từ xưa đến nay đã là chuyện vô cùng tàn khốc, cho dù là nàng ta cũng không giúp được bất cứ việc gì.

“Nương nương nói đùa, có thể ở đây tản bộ với nương nương là vinh hạnh của Úc Yên, sao thiếp thân lại sợ được? Úc Yên không sợ.”

“Ồ? Lẽ nào ngươi không thấy biểu cảm của những người vừa nãy sao? Chưa từng nghe nói đến tính tình của bổn cung hả? Ngươi tín nhiệm bổn cung nhiều đến mức đó à?”

Úc Yên vẻ mặt lạnh nhạt lắc đầu: “Bọn họ là bọn họ, Úc Yên là Úc Yên. Nếu thiếp thân đã làm sai điều gì, nương nương xử lý là chuyện nên làm. Nếu thiếp thân không làm gì sai, cho dù nương nương cố ý hắt nước bẩn lên người thiếp thân, thiếp thân cũng không có cách. Hậu cung chính là một nơi ăn thịt người như vậy. Điểm này, trước khi thiếp thân tiến cung đã nghĩ đến rồi. nhưng… chỉ tính sai một điều là, thiếp thân chỉ đến xem bệnh lại trở thành phi tử của hoàng thượng!”

Lời nói bất đắc dĩ mà thẳng thắn của Úc Yên thật sự khiến Cừu Trinh trợn mắt há mồm.

“To gan, ngươi có biết mình đang nói gì không? Hoàng thượng coi trọng ngươi chính là may mắn của ngươi, ngươi nói vậy là đang ám chỉ, ám chỉ…”

Lời kế tiếp, cho dù là Cừu Trinh cũng không nói ra được, nhưng trước đôi mắt trong veo thanh đạm như nước của Úc Yên, nàng ta thế mà cảm thấy đó là thật. Chẳng lẽ, thật sự là hoàng thượng cứng rắn giữ Úc Yên lại trong cung?

Không, tuyệt đối không thể nào, nếu thật sự là thế, vậy có phải quá trùng hợp rồi không?

“Hoa sen” người khác không hát ra được, nàng ta lại hát hay như thế, ngay cả giai điệu cũng vô cùng tương tự. Chuyện này, chuyện này rất giống tai mắt có người cố ý bồi dưỡng ra…