Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 292: Ngươi thật sự chỉ là Úc Yên?



Úc Yên này tỏ ra không thanh cao kiêu ngạo, không dính khỏi lửa nhân gian, nhưng đã vào được trong cung này, còn không phải là cũng cụp đuôi mà làm người sao?

Chỉ một phân vị mỹ nhân, cho dù hoàng thượng che chở nàng ta, nếu đám phi tử bọn họ thật sự muốn mạng nàng ta cũng chỉ là chuyện chỉ cần động mồm.

Úc Yên hoàn toàn không cần nói những thứ này với nàng ta, nhưng hai người còn chưa chính thức vào chủ đề chính, nàng ta đã nói mình thân bất do kỷ, không phải cố ý tiến cung tranh giành tình cảm với bọn họ mà là bất đắc dĩ mà thôi. Thậm chí nàng ta còn nói cho dù Cừu Trinh cố ý làm khó nàng ta, nàng ta cũng không có cách.

Ha ha, thế là đang tỏ ra yếu thế với Cừu Trinh rồi, chẳng qua, Cừu Trinh nàng ta là ai chứ, sao có thể bị lừa được?

“Nương nương tại thượng, xin nhận của Úc Yên một lạy. Úc Yên biết đã vào cung thì không có đường trở lại, Úc Yên biết vị trí của nương nương trong lòng hoàng thượng, càng biết sở dĩ hoàng thượng nhìn trúng nô tỳ hoàn toàn là vì gương mặt này. Trên thực thế, hoàng thượng căn bản chẳng có chút tình cảm nào đáng nói với nô tỳ, nô tỳ chỉ nghe theo lời dạy bảo của sư phụ vào cung xem bệnh cho hoàng thượng, nào nghĩ tới kết quả sẽ là thế này? Nô tỳ, nô tỳ cầu nương nương mau cứu nô tỳ, nếu như nương nương có thể giúp nô tỳ…”

Úc Yên đã nói tới đây, nếu Cừu Trinh còn không hiểu nàng ta muốn nói gì thì uổng công Cừu Trinh lăn lộn ở hậu cung nhiều năm như vậy, lập tức biến sắc quát lớn.

“Úc Yên to gan, thân là phi tần vậy mà sinh ra tâm tư như vậy. Ngươi có biết chỉ bằng một câu nói kia của ngươi đã đủ để hoàng thượng lấy mạng ngươi, thậm chí là sư phụ của ngươi, sư huynh sư đệ của ngươi cũng chạy trời không khỏi nắng hay không!”

Gương mặt thanh nhã xinh đẹp tuyệt mỹ của Úc Yên vì những lời này của Cừu Trinh mà rơi nước mắt như mưa.

“Nương nương, sao Úc Yên lại không biết chứ? Nhưng Úc Yên hết cách rồi, chết thì không thể chết được, phi tần tự sát có kết cục thế nào, nô tỳ rất rõ ràng, vì vậy nô tỳ không chết được, nhưng cũng không dám đắc tội hoàng thượng, sợ ngài ấy dưới cơn tức giận làm liên lụy tới sư phụ của Úc Yên. Nếu không phải nô tỳ đã đến bước đường cùng thì đã không quỳ ở đây cầu xin nương nương giúp đỡ. Úc Yên có tài đức gì mà có thể được hoàng thượng nhìn trúng kia chứ?”

Thật là một dáng vẻ khiến người ta vừa thấy đã yêu, cho dù là Cừu Trinh ở đây nhìn thấy cũng bị đóa sen trắng đang rơi lệ Úc Yên này làm cho cảm động. Nhưng vậy thì sao?

Nàng ta cũng là phi tần của hoàng thượng, làm sao có thể giúp đỡ một phi tần khác bỏ trốn?

Nếu hoàng thượng biết, những những địa vị nàng ta tích lũy nhiều năm ầm ầm sụp đổ, cả đóa sen trắng Úc Yên này cũng phải tan thành mây khói.

Vụ mua bán này quá lỗ vốn, mà nàng ta cũng không thể ngốc nghếch vì nữ nhân này đánh cược tuổi già của mình.

“Ngươi nghĩ thế nào bổn cung không quan tâm, cũng không xen vào. Tại sao hoàng thượng lại coi trọng ngươi, nếu ngươi đã biết rõ thì nên hầu hạ hoàng thượng thật tốt, đừng nên nảy sinh những tâm tư không nên có kia nữa. Nếu không nghe lời khuyên của bổn cung, kết cục của ngươi sẽ rất thảm, rất thảm!”

“Chẳng lẽ nô tỳ không còn con đường thứ hai để đi sao?”

Khóe môi Cừu Trinh khẽ cong: “Con đường thứ hai? Xì, ngươi cho rằng nơi này là đâu? Còn con đường thứ hai? Chẳng phải vừa rồi ngươi cũng nói đấy ư? Bước vào hậu cung này rồi thì chẳng khác gì mũi tên bắn đi không thể quay lại, muốn quay đầu, không có cửa đâu! Nếu như không thể quay đầu lại, ngươi chỉ có một con đường để đi. Hiện tại bổn cung có thể cho ngươi một con đường khác. Tuy rằng trong hậu cung này có vô số phi tần, nhưng chỉ có bổn cung là bảo vệ được tính mạng của ngươi. Thế nào, có muốn cân nhắc đi theo bổn cung hay không?”

Nếu ban đầu đưa Úc Yên tới đây quả thực chỉ có lòng muốn cảnh cáo, vậy hiện tại sau khi Cừu Trinh nghe nữ nhân này nói xong, đột nhiên lại thay đổi ý nghĩ đó. Một nữ nhân như thế nếu không biến thành người mình thì thật sự quá đáng tiếc.

Vẫn là Mộ Hàm nói đúng, giết Úc Yên còn lâu mới hiệu quả như lợi dụng nàng ta. Nhất là gương mặt này của nàng ta, cho dù Cừu Trinh hận tới ngứa răng, nhìn mà hận không thể rạch nát nó, nhưng so với hậu quả, nàng ta cũng buộc phải lựa chọn ngấm ngầm chịu đựng.

“Đi theo nương nương? Ha ha, Trân phi nương nương, người không khỏi quá coi trọng nô tỳ rồi. Nô tỳ có tài đức gì có thể được nương nương quan tâm? Trong hậu cung này, nô tỳ lẻ loi một mình, không có nhà mẹ đẻ bối cảnh vững chắc, cũng không đủ tâm cơ. Nô tỳ như vậy, có thể mang đến cái gì cho nương nương chứ?”

“Bây giờ không thể, không có nghĩa tương lai cũng không thể. Nếu ngươi đi theo bổn cung, bổn cung không ngại lập tức dạy ngươi một bài học.”

“Tương lai? Nương nương xác định, nô tỳ như vậy còn có tương lai đáng nói sao?”

“Úc Yên, đời người có thể sống tới đặc sắc thế nào cũng chỉ có thể dựa vào bản thân ngươi. Dựa vào người khác vĩnh viễn cũng khó có thể thành công. Những gì bổn cung có thể giúp ngươi cũng có giới hạn, nếu ngươi không muốn sống tiếp, bổn cung sẽ không tốn thời gian ở đây nữa. Còn nếu ngươi muốn sống thật tốt, có lẽ chúng ta có thể cùng chung chiến tuyến.”

Về phần phải lợi dụng Úc Yên thế nào cần bàn bạc kỹ hơn. Bây giờ phải khống chế được nàng ta mới là mấu chốt nhất.

“Nương nương, Úc Yên có thể tin tưởng người không?”

Ánh mắt Cừu Trinh chợt sắc bén: “Bây giờ ngươi còn có thể tin người khác ư?”

Tâm tư Úc Yên chấn động, theo bản năng buông mắt: “Nô tỳ, không có lựa chọn nào khác, không phải sao?”

“Nếu đã thế, đáp án của ngươi là gì?”

Cừu Trinh đột nhiên tiến lên, ánh mắt rét mướt nhìn Úc Yên.

Trước ánh mắt sáng rực của nàng ta, Úc Yên cắn răng nói: “Được, nô tỳ nhận lời. Nhưng nương nương phải đồng ý với nô tỳ một chuyện.”

“Ngươi nói đi.” Nếu Úc Yên đã nhận lời nàng ta, bàn một điều kiện nho nhỏ với nàng ta thì đáng là gì?

“Sau này trong quá trình hợp tác, chuyện Úc Yên không muốn làm, hi vọng nương nương đừng ép nô tỳ đi làm.”

Cừu Trinh nghe thấy thế thì không khỏi cười tự giễu: “Sao vậy? Ngươi cho rằng mình đã tiến cung còn có thể sạch sẽ như lúc trước à? Cho dù không có bổn cung, ngươi muốn sống thì nhất định phải làm một vài chuyện bản thân không thể chấp nhận, đây chính là sự tàn khốc của hậu cung, ngươi hiểu chưa?”

“Cho dù là vậy, nô tỳ cũng hi vọng là bản thân tự mình suy nghĩ cẩn thận chứ không phải bị nương nương lợi dụng và uy hiếp!”

Cừu Trinh khinh bỉ liếc nàng ta: “Được, bổn cung đồng ý với ngươi thì sao, điều kiện này, ta chấp nhận!”

“Nô tỳ tạ ơn nương nương hiểu cho, nếu nương nương đã nhận lời, nô tỳ cũng ở đây hứa với nương nương, sau này có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”

Cừu Trinh xem như thỏa mãn về sự biết điều của Úc Yên, tự tay đỡ nàng ta dậy, nhìn gương mặt hơi tương tự với Đỗ Vân Ca của nàng ta, sau nụ cười là trái tim lạnh lẽo tột cùng.

“Được, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu!”

Mộ Hàm đứng sau lưng hai người lạnh nhạt nhìn liên minh mới thành lập này, trong mắt là một mảnh lạnh buốt.

Cừu Trinh ơi Cừu Trinh, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là một quân cờ không thể thiếu trên con đường báo thù của Tử Hoàng cung bọn ta.

Trong mắt ngươi, là ngươi đang lợi dụng Úc Yên. Nhưng thực tế thì sao, lại là bọn ta đang lợi dụng ngươi. Cuối cùng ngươi có thể thoát khỏi con đường không có lối về này hay không phải xem bản lĩnh của Cừu Trinh ngươi.

Về phần Úc Yên này, xem từ biểu hiện nửa thật nửa giả vừa rồi, bồi dưỡng trong những năm qua xem như thích hợp. Có điều đây chỉ mới là bắt đầu mà thôi, nan đề chân chính còn ở phía sau. Nhất là bài “Hoa sen” hôm nay, Úc Yên phải vượt qua cửa ải của Vệ Du Sâm thế nào, e rằng tuyệt đối không chỉ dựa vào buổi nói chuyện đơn giản trên yến hội là có thể lừa gạt cho qua được.

Sau khi tiệc ngắm sen giải tán, Cừu Trinh trở về Vĩnh Ninh cung, Mộ Hàm ánh mắt bình tĩnh tiến lên châm trà cho nàng ta.

“Nương nương, người thật sự định hợp tác với Ngọc mỹ nhân sao? Nàng ta có đáng tin không?”

Ánh mắt Cừu Trinh trầm trầm nhìn lá trà chìm nổi trong chén, lá cây màu xanh lục xao động ra màu xanh tươi đẹp trong chén trà sứ trắng, đẹp lạ thường.

Thế nhưng nàng ta không có tâm trạng thưởng thức những thứ này, trong đầu đều là ca khúc Ngọc mỹ nhân đàn hát. Cừu Trinh nhếch môi, cầm chén trà, trầm ngâm ngước mắt.

“Mộ Hàm, ngươi nói xem, trên thế gian này có quỷ không? Người đã chết thật sự có linh hồn ư? Hay là, con người có sống lại được không?”

Trong lòng Mộ Hàm thoáng căng thẳng, nếu không có Thượng Quan Tình Hi, có lẽ nàng ta sẽ không chút do dự trả lời: Không thể nào có chuyện đó được. Nhưng việc Thượng Quan Tình Hi sống lại khiến nàng ta chần chừ một chút, chỉ một chút đã khiến Cừu Trinh nhìn thấy.

“Ngươi tin, có đúng không?”

Mộ Hàm bỗng dưng ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: “Cớ gì nương nương lại nói thế? Chẳng lẽ người cảm thấy tiên hoàng hậu còn có thể sống lại sao?”

Lúc Mộ Hàm nói ra câu này, cả trái tim xoắn lại hết, nhưng người nhắc tới khả năng này lại cười tự giễu.

“Ha ha ha, sao có thể được chứ? Nếu như Đỗ Vân Ca thật sự sống lại, tại sao đến giờ cũng không tới…”

Khi Cừu Trinh nói đến đây, giọng nói đột nhiên im bặt, câu tiếp theo rốt cuộc không nói ra được, cả cơ thể của nàng ta cũng đùng một phát đột ngột đứng dậy.

Mộ Hàm bị động tác bất thình lình của nàng ta làm giật mình, khi thấy gương mặt đột nhiên trắng xanh của Cừu Trinh, trong lòng có dự cảm xấu.

“Nương nương, người sao vậy?”

Cừu Trinh bị Mộ Hàm gọi như vậy, tay ngọc run rẩy, nước trà nóng bỏng văng ra khiến nàng ta ném chén trà xuống. Nàng ta nhìn chén trà bể tan tành dưới đất, ngoài cửa vang lên tiếng cung nữ khác.

“Nương nương, Trân phi nương nương, người làm sao vậy?”

Trong lòng Mộ Hàm giật thót, vội vàng ngẩng đầu nói với bên ngoài:”Không sao, chỉ là bất cẩn làm đổ chén trà, pha thêm một chén trà nóng đi.”

“Vâng, Mộ cô cô.”

Sau khi cung nữ đi xa, Mộ Hàm vội vàng lấy khăn tay trong tay áo ra, thấm chút nước lạnh nhẹ nhàng ấn vào mu bàn tay của Cừu Trinh.

“Nương nương, sao tự nhiên người lại như hồn bay phách lạc thế? Cuối cùng là có chuyện gì?”

Cừu Trinh không để ý mu bàn tay đã đỏ lên của mình, thoắt cái nắm chặt tay Mộ Hàm, trong ánh mắt vội vã mang theo chút sợ hãi, có lẽ thật sự là sợ hãi, cả giọng nói cũng run rẩy.

“Mộ, Mộ Hàm, có thể, có thể có khả năng đó hay không? Hiện tại, nhắm vào triều đình, tất cả ‘Án mạng chữ Đỗ’ đều là do, đều là do một người sống lại thao túng? Có hay không? Ngươi nói đi, có thể có khả năng đó hay không?”

Vì căng thẳng, lo lắng và sợ hãi nên cơ thể Cừu Trinh đã bắt đầu run rẩy.

Trong đôi mắt đẹp của nàng ta tràn đầy khẩn khoản, bắt lấy tay Mộ Hàm, nắm thật chặt, giống như một người đang ở trong hồ nước lạnh như băng nắm lấy cọng cỏ cứu mạng, siết tới mức tay của Mộ Hàm cũng đau.

Nhưng lời Cừu Trinh nói càng khiến nàng ta cảm thấy sợ hãi hơn. Nàng ta thật không ngờ rằng Cừu Trinh có thể một câu nói toạc ra thiên cơ.

Nhưng làm sao nàng ta có thể tán thành được?

“Nương nương, có phải người mệt rồi không? Sao người lại nghĩ vậy? Sống lại? Trên thế gian này làm sao có người nào sống lại được? Không thể có chuyện đó được, hơn nữa chuyện này đã qua mười hai năm rồi…”

Thế nhưng lời phủ định của Mộ Hàm còn chưa nói xong, Cừu Trinh đã không nhịn được ngắt ngang, giọng nói bén nhọn.

“Cũng vì đã qua mười hai năm rồi! Mộ Hàm, mười hai năm, tại sao trong mười hai năm chẳng có chuyện gì? Tại sao sau mười hai năm đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy? Mười hai năm, đó là một vòng luân hồi, đó là một vòng luân hồi hoàn thiện!”

Mộ Hàm khẽ nhíu mày, tỉnh bơ rút cánh tay bị véo tới đau nhức ra.

“Nương nương, người đừng quá nhạy cảm về ‘Án mạng chữ Đỗ’. Bây giờ cả hoàng thượng còn chưa tra ra được kẻ giật dây phía sau, chúng ta ở đây suy đoán lung tung thì có ích lợi gì chứ? Nói không chừng đối phương là tàn dư của đám vây cánh kia thì sao? Phạm vi sau chuyện này thật sự cực kỳ cực kỳ lớn, dù tính thế nào cũng không thể tính tới sống lại được. Nương nương, người thật sự nhạy cảm quá rồi!”

Mắt Cừu Trinh đỏ lên, nàng ta dùng sức lắc đầu: “Không, không phải ta nhạy cảm! Mộ Hàm, ngươi còn nhớ những chuyện xảy ra đêm đó không? Phải, ngươi không biết, nhưng ta biết. Ta biết những lời người khác biết, những lời người khác không biết. Ta nhớ rõ ràng có một số việc chỉ có ta và Đỗ Vân Ca biết, nhưng sao người kia lại biết được chứ? Làm sao nàng ta biết được? Còn chọn cách như vậy tới tìm ta báo thù. Mộ Hàm, ngươi có nghĩ tới hay không?”

Trong giọng nói bén nhọn và thần sắc hốt hoảng của Cừu Trinh, nàng ta không nhìn thấy khóe miệng Mộ Hàm giật giật.

Nếu như Tiểu Hỉ Thước ở đây, có lẽ sẽ tung một đấm lên mặt Cừu Trinh: “Cút mẹ ngươi đi, vô duyên vô cớ thông minh như vậy làm gì?”

Rồi sau đó nàng ấy sẽ y như thật thổi nắm đấm hơi đau của mình, hít hà một cái, sao da mặt của nữ tử này lại có thể dày như vậy chứ?

Thế nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng, trên thực tế Mộ Hàm thật sự rất muốn làm như Tiểu Hỉ Thước, nhưng nàng ta phải trấn an Cừu Trinh trước.

Mộ Hàm hết cách, đành phải bán bản thân.

“Nương nương, sao người lại quên mất rồi, không phải bên cạnh tiên hoàng hậu còn có một nha hoàn tên Lưu Anh không biết tung tích ư? Nếu thật sự là nha hoàn thiếp thân, lại là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh tiên hoàng hậu, nàng ta biết chẳng có gì lạ cả.”

Cừu Trinh ngơ ngác quay đầu: “Khoan khoan, ngươi, ngươi nói Luu Anh?”

“Đúng vậy, chính là Lưu Anh. Không phải người từng nói với nô tỳ, Lưu Anh kia chẳng những biết võ, võ công còn vô cùng cao, hôm gặp chuyện không may Lưu Anh cũng không ở bên cạnh Đỗ Vân Ca sao? Vậy, những… những việc này, có phải rất có thể là do Lưu Anh này làm hay không?”

Được rồi, Lưu Anh là ta, Mộ Hàm cũng là ta. Đáng tiếc hiện tại Cừu Trinh ngươi có làm sao cũng không tưởng tượng nổi, người đứng trước mặt ngươi chính là Lưu Anh đã biến mất không còn tung tích.

Nếu như tương lai biết thì sẽ là sắc mặt thế nào đây

Thật khiến người ta phải mong chờ.

“Đúng, đúng đúng, còn có Lưu Anh, còn có một Lưu Anh. Bổn cung đúng là hồ đồ rồi, sao lại quên Lưu Anh chứ. Ngươi nói không sai, thân là nha hoàn thiếp thân của Đỗ Vân Ca, Lưu Anh qua thật có thể biết rất nhiều chuyện người khác không biết. Nhất là, năm đó thời gian Lưu Anh này mất tích không khỏi hơi trùng hợp quá…”

Cừu Trinh nghĩ tới đây, cơ thể thẳng băng cứng ngắc lập tức hơi mềm, lảo đảo, co quắp ngã xuống đất. Mộ Hàm muốn đỡ nàng ta dậy lại bị nàng ta hất ra.

“Không cần để ý tới bổn cung. Mộ Hàm, ngươi lui xuống đi, bổn cung muốn yên tĩnh một lát.”

Mộ Hàm thấy thế, tuy không miễn cưỡng nhưng vẫn hết làm tròn bổn phận nói:

“Nương nương, bây giờ thời gian qua đi cảnh vật thay đổi, người đừng suy nghĩ quá nhiều. Dù sao, chúng ta phải nhìn về phía trước chứ không phải luôn dừng lại trong bóng ma quá khứ.”

Cừu Trinh kinh ngạc ngẩng đầu, lúc ánh mắt hơi lạnh chống lại ánh mắt chân thành tha thiết của Mộ Hàm, dần dần có dấu hiệu hòa tan: “Mộ Hàm, cảm ơn ngươi.”

Mộ Hàm hơi gật đầu, đứng dậy ra ngoài. Cừu Trinh nhìn bóng lưng của nàng ta biến mất ở cửa, chút sức lực cuối cùng trong cơ thể cũng bị rút sạch hoàn toàn, cả người cũng không nhịn được nữa, triệt để nằm xuống mặt đất lạnh buốt.

Ánh mắt nàng ta nhìn chằm chằm vào xà nhà đại điện, ngửi mùi đàn hương lượn lờ trong không khí. Trước mắt Cừu Trinh lại hiện lên gương mặt như đã từng quen biết của Úc Yên.

“Thật sự, chỉ là, trùng hợp thôi sao? Úc Yên, Úc Yên, cuối cùng ngươi là thần thánh phương nào?”

Trên thực tế, cho dù là đến bây giờ, Cừu Trinh vẫn tràn đầy hoài nghi về Úc Yên này.

Không vì điều gì khác, chỉ vì nàng ta hát ra được ngữ điệu mà người khác không hát được.

Mười hai năm rồi, mười hai năm rồi, từ khi Đỗ Vân Ca rời khỏi, không ai có thể đàn ca khúc này một cách hoàn chỉnh. Nhưng người này thì sao, chẳng những có thể không sót một chữ, thậm chí còn hát với giọng điệu tương tự như vậy.

Chẳng lẽ, trùng hợp đó cũng quy công cho Lưu Anh?

Nhiều trùng hợp như vậy còn là trùng hợp sao?

Trong nháy mắt này trong lòng Cừu Trinh rối rắm không thua với Vệ Du Sâm đang ở Cần Chính điện lúc này. Bởi vì trong đầu Vệ Du Sâm chẳng những có bài hát kia còn có bức tranh kia.

Bóng dáng của Đỗ Vân Ca cứ như luôn quanh quẩn trong lòng hắn ta, khiến hắn ta không thể nào bình tĩnh lại. Thậm chí cả công việc đơn giản nhất cũng thỉnh thoảng vì ba chữ “Đỗ Vân Ca” mà bị quấy rầy.

Lúc giọt mực nước to như hạt đậu nhỏ xuống tấu chương, khiến nét chữ hoàn toàn loang lổ, hắn ta mới muộn màng lấy lại tinh thần. Nhưng tập trung tinh thần chưa được bao lâu lại bị quấy rầy.

Cứ lặp lại như vậy mấy lần, trong lòng Vệ Du Sâm bực bội một trận, giận dữ vứt bỏ bút lông, đùng một phát đứng dậy.

Lưu Thạch vội vàng đuổi theo: “Hoàng thượng, ngài đang đi đâu vậy?”

Ba chữ Bạch Ngọc hiên lạnh lùng khiến bước chân của Lưu Thạch khựng lại, Bạch Ngọc hiên?

Đó không phải nơi ở của Ngọc mỹ nhân mới được sách phong ư?

Hoàng thượng vừa mới tổ chức tiệc ngắm sen cho Ngọc mỹ nhân, sao mới bất quá một canh giờ đã không ngồi yên được nữa?

Chẳng lẽ Ngọc mỹ nhân này thật sự đạt được long tâm như thế?

Hay là… do biểu hiện hôm nay của Ngọc mỹ nhân?

Trong lúc Lưu Thạch suy nghĩ cũng không dám khinh thường nữa, lập tức đuổi theo.

Có lẽ là sắc mặt Vệ Du Sâm âm trầm quá mức nên cả Lưu Thạch cũng không đoán ra cuối cùng hắn ta có ý gì.

Nếu muốn đến Bạch Ngọc hiên, tại sao sắc mặt lại bực bội như vậy?

Ai không biết còn tưởng rằng vị Ngọc mỹ nhân này đắc tội hoàng thượng đấy!

Lưu Thạch ôm cảm xúc phức tạp trong lòng, thấy hoàng thượng đã tiến vào Bạch Ngọc hiên thì định vào theo, lại nghe Vệ Du Sâm nghiêm nghị quát: “Cút hết ra ngoài cho trẫm!”

Long nhan giận dữ, cả viện đều sợ hãi, không ai dám ở lại, nhao nhao cúi đầu chạy ra ngoài.

Về phần Ngọc mỹ nhân trong Bạch Ngọc hiên nghe động tĩnh bước ra từ bên trong, nhìn thấy Vệ Du Sâm đang chắp tay đứng trước bức tranh thì lập tức nao nao, lắp bắp hỏi:

“Hoàng thượng, sao ngài lại tới đây?”

Vệ Du Sâm bất chợt xoay người, chính xác túm lấy cằm nàng ta, vẻ mặt âm trầm kề sát nàng ta: “Nói, cuối cùng ngươi là ai?”

Úc Yên nghênh đón đôi mắt sâu lắng như dính mực đen của hắn ta, trong lòng đột nhiên thắt lại: “Hoàng, hoàng thượng, thiếp thân là Úc Yên mà!”

Vệ Du Sâm dùng sức bóp cằm nàng ta, cảm nhận xúc cảm non mịn trắng nõn dưới ngón tay, dung nhan anh tuấn đẹp mắt đột nhiên xuất hiện nụ cười âm trầm.

“Úc Yên? Ngươi thật sự chỉ là Úc Yên sao?”

Trong lòng Úc Yên chấn động, trong mắt lại chứa nghi hoặc khó hiểu.

“Lời này của hoàng thượng, thiếp thân nghe không hiểu. Thiếp thân không phải Úc Yên thì còn có thể là ai? Hoàng thượng không tin Úc Yên sao? Vậy còn giữ Úc Yên làm gì? Quân muốn thần chết thần buộc phải chết, Úc Yên tự biết mạng mình ti tiện, nhưng cơ thể tóc da được phụ mẫu ban cho, huống hồ gì là tên của Úc Yên? Đây là cái tên từ khi sinh ra đã có, bây giờ hoàng thượng buộc thiếp thân nói ra một cái tên khác, thiếp thân không thể, thật sự không rõ hoàng thượng rốt cuộc có ý gì, kính xin hoàng thượng giáng tội!”

Bởi vì tay của Vệ Du Sâm không hề nhẹ nhàng, vì vậy sau khi nàng ta nói xong những lời này, sắc mặt đã trắng bệch đáng sợ.

Do thiếu dưỡng khí, hô hấp càng hổn hển, vẻ mặt như thế rơi vào trong mắt Vệ Du Sâm khiến phẫn nộ ban nãy thoáng chốc chuyển thành nghi hoặc.