Nghịch Thiên Thần Châm: Quỷ Y Độc Vương Phi

Chương 353: Nhân mã các nơi tụ hội trước cửa cung



Đến hôm nay, cách Trung thu đã qua hết mười ngày rồi.

Nội viện hoàng cung nước Tư U đã từng trang nghiêm vô cùng, xa hoa khí thế, mà nay lại đổ nát thê lương, thây phơi khắp lối.

Hay cho một cảnh tượng hiu quạnh, thê lương. Dù là tới hôm nay, tang thi cũng chưa hề bị diệt hết, luôn có người bị nhiễm bệnh, luôn có người bị cắn xé nhai nuốt.

Cả kinh thành gần như đã trở thành một tòa thành chết, khắp nơi đều sót lại dấu vết đáng sợ của việc thiêu hủy thi thể.

Cả kinh thành đều chìm trong mùi xác thối nồng nặc.

Trong vòng mười ngày này, tuy Vệ Ly và Vệ Giới không ra khỏi lãnh cung, nhưng vẫn bày mưu tính kế, động tĩnh các nơi, họ đều nắm rõ trong lòng.

Còn có Dung thân vương, nhị hoàng tử ở bên ngoài điều binh khiển tướng, tang thi đều bị nhốt cả lại trong kinh thành. Đây chính là điều may mắn của may mắn.

Đương nhiên, có được thành quả như vậy, trừ tổ chức các nước rút đao tương trợ ra, phía sau hoàng thất cũng đã điều đi không ít viện trợ từ bên ngoài.

Trong cảnh sống còn như thế, cách xử lý của các nước vẫn xem như hợp tình hợp lý, không giậu đổ bìm leo, thật không dễ dàng gì.

Sau khi thấy thảm cảnh ở kinh đô Tư U, bọn họ lại càng thấy may mắn mình đã không lén lút đâm một đao sau lưng vào lúc này mà đã chọn cùng kề vai sát cánh với Tư U.

Tình thế của Tư U cũng vì có sự gia nhập của bọn họ nên mới dần trở nên ổn định.

Tuy vẫn chưa tiêu diệt được tất cả tang thi, nhưng số lượng lại càng ngày càng giảm, không lan rộng. Đây là may mắn cỡ nào chứ?

Mùi máu tanh ở Bất Dạ thành ấy, đến tận hôm nay cũng chưa hề hoàn toàn tiêu tan trong lòng bọn họ.

Chính vì hậu quả này quá đáng sợ, cho nên sau khi bọn họ biết được hoàn cảnh khốn cùng của Tư U, bọn họ đã lập tức chạy tới.

Vì một khi bệnh độc bắt đầu lan từ kinh thành ra thì không tới nửa tháng, cả đại lục Tứ Phương sẽ rơi vào tuyệt vọng trước nay chưa từng có. Cho dù bọn họ phải trả cái giá tuyệt đối ở đây thì họ cũng phải bóp chết hết tất cả đám quái vật này từ trong trứng nước.

Hành vi xấu xa đến mức này của Long Khôn đã triệt để chọc giận quân thần bách tính của các nước trong đại lục Tứ Phương rồi.

Trên từ hoàng đế, văn võ bá quan, dưới tới dân chúng bình thường, sau khi nghe nói về hành vi độc ác của đại hoàng tử Long đế quốc, ai nấy đều cùng chung mối thù, đủ kiểu mắng chửi ùn ùn không ngớt.

Long Khôn lại càng trở thành chuột chạy qua đường*, người người hô đánh.

(*) Chỉ kẻ xấu xa

Thanh danh trở nên xấu xa đến triệt để.

Tin tức truyền tới Long đế quốc, khi Long Hạo Thiên nghe nói về hành vi ác độc của Long Khôn, ông ta đã tức giận đến mức phun máu tại chỗ, lập tức hạ lệnh phái quân đội đắc lực nhất của mình xuống vây bắt Long Khôn.

Đương nhiên, đây là chuyện sau này, tạm thời không nhắc tới,

Khi Vệ Giới ôm Linh Diên từ lãnh cung đi ra với vẻ mặt đờ đẫn, bốn người nhóm Thanh Thần đã sớm canh gác bên ngoài rồi.

Tình hình bên trong, bọn họ đã biết. Nay khi nhìn gương mặt có vẻ chẳng có thay đổi gì nhưng thực ra đã tan nát vụn vỡ của tiểu Phượng vương phi nhà bọn họ kia, ai nấy đều cảm thấy tâm trạng phức tạp, trong lòng rung động.

Trước đây, bọn họ chưa từng nhìn Phượng vương phi của họ một cách bình thường. Nhưng hôm nay, khi chủ nhân nhà họ đau thấu tâm can mà ôm di thể của nàng, đờ đẫn ngây dại bước ra, trong lòng bọn họ lại đầy chua xót.

Đồng thời, họ cũng ngập tràn khâm phục đối với vị tiểu Phượng vương phi tuổi không lớn nhưng lại có phẩm cách cao thượng này.

Bọn họ không ngờ độc tang thi thật sự có thể giải được, càng không ngờ cái giá phải trả là một mạng đổi một mạng, càng không biết chủ nhân bây giờ đang ôm tâm trạng gì để nhìn vương phi của mình.

Là chán nản, là hối hận, hay là tự trách?

Từ trước đến nay, hình tượng Vệ Giới đem lại cho bọn họ đều là lạnh lùng khí phách. Hắn như vị thần tối cao của màn đêm, ngự trên ngôi cao liếc nhìn chúng sinh. Nhưng hiện giờ, trong đôi mắt băng lạnh xưa nay có thể nhìn thấu tất cả lại ẩn chứa vẻ bi thương nồng đậm. Thân thể hắn càng như bị đổ chì, mỗi bước đi đều nặng tựa ngàn cân. Quanh thân hắn tỏa ra sự lạnh lùng đẩy người khác ra xa cả ngàn dặm. Cho dù là thị vệ thân cận nhất của hắn, sau khi cảm nhận được khí tức của hắn, cũng theo bản năng mà lảng tránh.

Hắn cứ như vậy, không chớp mắt mà đi về phía trước, đi mãi. Cho dù có tang nhi đột nhiên xông ra đấm đá lung tung, hắn cũng không hề có chút phản ứng tránh né nào. Vẻ mặt thờ ơ quyết tuyệt đó, dường như đã vứt tất cả ra sau lưng rồi.

Lúc ấy, trong đôi mắt hắn như chỉ có một mình Linh Diên mà hắn luôn rủ mắt xuống nhìn.

Thanh Thần nhìn tất thảy, đau xót trong lòng. Thất ca thế này là hối hận rồi sao?

Nhưng sự thật đã thành ra như vậy rồi, thân thể tiểu vương phi cũng đã lạnh, còn có đường vãn hồi hay sao?

“Thanh Thần, còn ngây ra đó làm gì? Vương gia sắp bị đám rệp kia bao vây rồi, mau lên!”

Tiếng quát nhẹ của Thanh Dạ đã kéo Thanh Thần về với hiện thực. Đến khi hắn hoàn hồn thì ba huynh đệ khác đã nhanh chóng vây quanh Vệ Giới, quay phắt người lại, bắt đầu chém giết đám xấu xí đang kêu la “a a” đầy hỗn loạn xung quanh, một kiếp là vỡ tung một cái đầu.

Thanh Thần nhìn Vệ Giới dù trong tình huống như vậy vẫn không ngừng tiến lên phía trước. Trong đáy mắt hắn không khỏi trào dâng nỗi đau lòng.

Thất ca của hắn tội gì phải như thế?

Khi giơ tay chém xuống, một tang thi bị hắn chẻ ra làm đôi. Khi những người khác đang đối đầu với đám quái vật này, Thanh Thần nhảy lên một cái, mở một con đường ra cho Vệ Giới.

Trong mười ngày này, thể lực bọn họ đã khôi phục được hơn nửa rồi. Đối phó với đám rệp này cũng dư sức.

Rất nhanh, Tử Hạc chân nhân đã dẫn Lăng Tễ Phong và Lận Ngọc Đường đuổi tới. Có sự giúp đỡ của bọn họ, cuối cùng cũng an toàn rời khỏi hậu cung.

Ngay khi bọn họ sắp ra khỏi cửa cung thì đột nhiên có một người chạy ra, lớn tiếng hô lên với Vệ Giới: “Vương gia, cứu mạng. Vương gia, cứu mạng với!”

Người tới đầu tóc rối tung, dáng vẻ nhếch nhác, thấy Vệ Giới liền xông tới như túm được cọng rơm cứu mạng.

Thanh Thần vừa nhìn đã kêu lên không ổn: “Tránh ra, mau tránh ra!”

Nhưng nữ nhân đó khó khăn lắm mới gặp được người sống, khó khăn lắm mới có một tia cơ hội sống sót, sao có thể buông bỏ được?

Nàng ta căn bản không để tâm đến lời nói của Thanh Thần, chạy thẳng tới chỗ Vệ Giới.

Lúc ấy, trong mắt Vệ Giới chỉ có Linh Diên, đâu còn nhìn tới người khác được nữa?

Bất chợt nhìn thấy một người mặt mày đầy bụi đất chạy về phía hắn, hắn lập tức giơ chân lên đạp.

Nữ nhân điên đó thoáng chốc đã bị đá bay một cách đầy hung hăng, văng ra theo một đường cong rồi nặng nề rơi xuống.

Mắt thấy đám tang thi sau lưng đang chạy về phía nàng ta, nàng ta cũng không quan tâm được việc mình hộc máu không ngừng, thảm thiết gào lên với Vệ Giới: “Vương gia, cứu thiếp. Vương gia!”

Thanh Thần tập trung nhìn lại. Hay thật, vậy mà lại là Hạ Vân Hà.

Hắn lập tức đánh mắt về phía Vệ Giới: “Vương gia, là Hạ trắc phi!”

Nhưng Vệ Giới lại như không hề nghe thấy, tiếp tục ôm Linh Diên đi về phía trước.

Thanh Dục giật giật khóe miệng: “Thanh Thần, rốt cuộc vương gia có ý gì vậy? Không ngờ mạng nữ nhân này cũng lớn đấy, còn chịu đựng được tới bây giờ. Cứu hay không cứu đây?”

Thanh Thần nhìn về phía Hạ Vân Hà với vẻ mặt đầy bực bội. Tang thi đã bao vây nàng ta lại rồi, nếu còn không ra tay thì chỉ sợ chưa tới một khắc là nàng ta sẽ bị bọn chúng ăn sạch sẽ.

Nữ nhân này… tốt xấu gì cũng là trắc phi của vương gia. Nếu thấy chết không cứu, có phải là hơi quá đáng quá rồi không?

Nói thế nào đi chăng nữa thì nàng ta cũng ở Phượng vương phủ nhiều năm vậy rồi, còn là ân nhân cứu mạng của vương gia.

“Đi kiểm tra xem trên người nàng ta có vết thương không đi.” Thanh Thần nhìn Thanh Dục và Thanh Huyền một cái: “Hai ngươi đi đi.” Thanh Thần thấy nữ nhân đó là bực rồi.

Thanh Dục và Thanh Huyền hơi nheo mắt lại, nhìn Hạ Vân Hà đã tuyệt vọng một cái rồi chấp nhận số phận mà thở dài một hơi, vứt lại câu “lúc nào về tìm ngươi tính sổ sau” rồi liền lao tới chém giết đám cương thi.

Thanh Thần lạnh lùng liếc Hạ Vân Hà: “Đúng là mầm tai họa. Đã mười ngày rồi, rốt cuộc làm sao nàng ta chịu đựng được vậy?”

Vốn tưởng rằng suốt đoạn đường sẽ không có chuyện gì bất ngờ nữa, không ngờ vừa ra khỏi cửa cung đã đụng phải người của Linh gia trang vội vã hoảng loạn chạy về phía này. Người dẫn đầu còn là Linh Vô Nhai và Linh Dực.

Nhìn thấy hai người này, Thanh Thần chỉ thấy đầu mình ầm ầm nổ tung. Ông trời ơi, rốt cuộc là vận số gì vậy? Phải làm sao mới được đây?

Nhưng hắn còn chưa kịp thở ra thì bên kia đã lại có mấy đội người ngựa chạy tới. Đến khi Thanh Thần nhìn rõ dung mạo của bọn họ thì đột nhiên có một cảm giác muốn chạy trối chết.

Tin tức tiểu vương phi nhà mình đã là Quỷ Y, lại là Phượng Nguyên, còn là Linh Diên, bọn họ đã được biết trước khi nàng đóng cửa giải độc cho Thượng Quan Tình Hi rồi. Vì thế, khi thấy bốn người Tô Ngu, Thẩm Tứ, Hàn Tẫn và Hoa Mậu dẫn đầu đội ngũ của họ mà gấp rút chạy tới phía này, người nào đó cảm thấy trời cũng sắp sập rồi.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Đột nhiên, tiếng vó ngựa “cộc cộc cộc” lại vang lên từ một phía khác. Thanh Thần nén xúc động muốn bịt mắt lại, mịa nó, lần này lại là ai đến đây?

Đến khi Thanh Thần nhìn rõ trang phục của đối phương, con ngươi thoáng chốc đã phóng đại lên. Ôi má, không phải chứ? Người của Bất Dạ thành mà cũng đến góp vui hay sao?

Chuyện gì xảy ra thế này?

Thanh Thần muốn cản Vệ Giới lại: “Vương gia, chúng ta không thể đi lên phía trước nữa, vẫn nên mau chóng tìm một chỗ mà núp vào đi. Linh gia trang, còn có Phượng Trì tứ thiếu, còn cả Bất Dạ thành đều đến cả rồi. Chúng ta không đánh lại được đâu, mau rút lui đi.”

Vệ Giới như không hề nghe thấy lời hắn, tiếp tục đi về phía trước. Thanh Thần cũng không kéo lại được.

Mắt thấy người ngựa từ các hướng đều đã xoay người xuống ngựa, Thanh Thần che mắt lại quay đi, kêu rên: “Tiêu rồi tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi!”

Thanh Thần lúc này mới chân chính ý thức được thân phận của tiểu vương phi nhà mình tôn quý đến vậy.

Nhìn dáng vẻ hăng hái của nhân mã từ các phía, cũng đều là đại chiến mấy ngày mấy đêm, tại sao nhìn bọn họ lại có vẻ gọn gàng tươi sáng hơn bên Thanh Thần vậy?

Lẽ nào vì bọn họ đóng cửa không ra ngoài quá lâu, cho nên không biết thế giới đã thành ra thế nào ư?