Thấy Linh Diên trong lòng Vệ Giới, mỗi một người trong Phượng Trì tứ thiếu đều cực kỳ kích động tung người xuống ngựa, chạy về phía Vệ Giới.
Nhưng đến khi thấy người nằm trong lòng hắn không động đậy, chân mày mỗi người cùng nhíu chặt lại: “Diên Nhi sao thế?”
Ngay cả mí mắt Vệ Giới cũng chẳng buồn nâng lên, trực tiếp lách qua tiếp tục đi về phía trước, biểu cảm thẫn thờ kia khiến vẻ mặt tứ thiếu lạnh xuống, khuôn mặt nháy mắt như phủ xuống một tầng băng mỏng.
Vệ Giới thế này là có ý gì?
“Này, hỏi ngươi đấy, Diên Nhi nhà bọn ta sao rồi?”
Không biết có phải do vừa trải qua cuộc đại chiến sinh tử giữa người và quái vật ấy hay không mà khiến bọn họ càng hiểu thêm mạng sống quan trọng đến mức nào.
Sau khi trận chiến kết thúc, lần đầu tiên không che giấu thân phận giúp Linh Diên nữa. Thậm chí bọn họ cảm thấy chỉ có như thế mới có thể quang minh chính đại bảo vệ bên cạnh nàng, không cần lén lén lút lút nữa.
Nhưng mà hình như hôm nay Linh Diên có điều gì đó không đúng, sao sắc mặt lại nhợt nhạt thế này? Còn tay của nàng nữa, sao lại rủ ra ngoài?
Cái kiểu rủ xuống vô lực đó giống như một cái xác chết cứng đơ vậy.
Vừa nghĩ tới xác chết, sắc mặt bốn người nhất thời biến đổi. Không, không thể nào, chuyện này sao có thể chứ?
Là bọn họ suy nghĩ lung tung thôi, Diên Nhi nhà họ phúc lớn mạng lớn, sao có thế? Xùy, không may, không may!
Nhưng biểu cảm vừa nãy của Vệ Giới chân thật như thế, chân thật rơi vào lòng bốn người bọn họ, một nỗi bất an vô hình dâng lên.
Vệ Giới chưa đi được mấy bước thì vội dừng lại, khi đôi mắt âm u không có ánh sáng của hắn tập trung nhìn về một điểm, lại lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Tránh ra!”
Người chắn đường trước mặt hắn vì hai chữ này mà trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc lộ vẻ không vui: “Vệ Giới, ngươi còn nhận ra bọn ta là ai không?”
Ánh mắt Vệ Giới lạnh như băng mà sắc bén như đao, hờ hững quét qua Linh Dực, nhấp môi không trả lời, ngược lại hơi né người đi sang một hướng khác.
Tất nhiên, ngay cả cơ hội trò chuyện chính diện hắn cũng không cho đối phương.
Nhưng đáng tiếc rằng hắn chưa đi được hai bước lại dừng lại, lần này người chắn đường không ai khác ngoài Điêu Di.
Điêu Di không hỏi Thượng Quan Tình Hi, mà ánh mắt như có điều suy ngẫm mà liếc nhìn Linh Diên rõ ràng có gì đó sai sai: “Nàng sao thế?”
Vẻ mặt Vệ Giới thờ ơ, cuối cùng đông lại thành sự không kiên nhẫn: “Tránh ra!”
Điêu Di không lạnh không nóng nhìn hắn, chợt ra tay, muốn thăm dò cánh tay rũ ra ngoài của Linh Diên.
Thân người Vệ Giới chợt lóe, đôi chân thon dài bật lên, cả người đã bay vọt lên, động tác lưu loát phóng người lên ngựa của Điêu Di.
Vó trước của con ngựa giương lên, hí vang một tiếng, chợt uốn éo mình, Vệ Giới kẹp chặt bụng ngựa, giơ trường tiên lên, con ngựa lộc cà lộc cộc nhắm về hướng đông mà chạy nhanh.
Điêu Di nhìn bóng lưng Vệ Giới, chợt phất tay lên với người phía sau: “Đuổi theo!”
“Sư phụ.” Đúng lúc này, Vệ Diệp cưỡi ngựa chiến chạy tới, hắn cũng vừa nhận được tin tức, nói trước cửa cung có động tĩnh lạ, không ngờ lại thấy Điêu Di đã nhiều ngày không gặp.
Nhất là khi nhìn thấy đội ngũ đằng sau ngựa Điêu Di, không ngờ lại là quân trang của Bất Dạ thành, hắn có chút không kịp phản ứng.
Nhưng Điêu Di chỉ nhàn nhạt quét qua mặt hắn, rồi quát lên với hắn: “Chỗ này không có chuyện của ngươi. Người đâu, đuổi theo cho ta!”
Để lại Vệ Diệp với vẻ mặt khó hiểu nhìn Thanh Thần: “Có chuyện gì thế này?”
Thanh Thần nhìn đoàn người thật dài kia, sắc mặt u ám: “Đại sự không ổn, đại sự không ổn!”
Vệ Giới một đường giục roi ngựa chiến, chưa tới một khắc đã tới Phượng vương phủ, bất chấp những tang thi trong nháy mắt đã sáp tới gần, một chân hắn đạp lên đầu bọn chúng, mượn lực mà nhảy lên một cái, xoay mình bước vào vương phủ.
Khác với cảnh tượng đổ nát ngoài cửa, trong Phượng vương phủ như thế ngoại đào nguyên ở thời buổi loạn lạc vậy, yên bình như ngăn cách với đời.
Vệ Giới ôm Linh Diên một đường thông suốt không trở ngại bước vào U Nguyệt lâu, cẩn thận đặt nàng lên giường nhỏ.
Giờ mới có cơ hội kiểm tra tỉ mỉ tình trạng của nàng.
Lúc này cách lúc hắn xuất cung đã qua một tiếng.
Một tiếng này, thân thể nàng trừ vẫn lạnh băng như cũ, thì hoàn toàn cứng đơ.
Vệ Giới tin rằng nàng sẽ không chết dễ dàng, Diên Nhi của hắn sẽ không cứ chết đi như thế.
Hắn không cam lòng, hắn không cam lòng nàng cứ thế mà chết.
Hắn kéo tay nàng, dịu dàng áp sát lên mặt mình, đường đường là một đại nam nhân, sau khi trải qua một loạt biến cố, sợi dây luôn kéo căng trong lòng cuối cùng không chịu được mà đứt mất!
Hắn sụp đổ mà lớn tiếng khóc, giống như một đứa trẻ quỳ xuống trước mặt nàng, không ngừng khiển trách mình, nhưng người trên giường cuối cùng cũng chẳng nghe được những lời gọi là sám hối này…
Bên ngoài Phượng vương phủ, khi đám người của Điêu Di chạy tới, ngựa chiến của hắn đã bị những xác chết biết đi kia cắn xé thê thảm không nỡ nhìn, ruột gan nội tạng máu chảy dầm dề đầy đắt, khiến người ta nôn mửa.
Tiếp theo lại là một trận chém giết, cho tới khi bầy tang thi bên ngoài Phượng vương phủ đã được giải quyết hết, mọi người mới có thời gian nhìn về phía cánh cửa đóng chặt của Phượng vương phủ.
Không đúng, cực kỳ không đúng.
Những người biết Vệ Giới, biết Linh Diên đều có chung một suy nghĩ.
Bọn họ không dám nghĩ nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong liếc bốn người Thanh Thần đã tới.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nói!”
Mặt Thanh Thần đầy vẻ lạnh lùng, mím môi không nói lời nào.
Mấy người kia cũng rũ mắt cúi đầu, cho dù uy hiếp hay dụ dỗ bọn họ thế nào cũng không moi ra được một chữ từ trong miệng họ.
Sắc mặt Điêu Di thay đổi đột ngột, lập tức quát về phía mấy người kia: “Các ngươi lập tức vào cung, điều tra rõ ràng những chuyện vừa xảy ra!”
“Vâng thưa lĩnh chủ.” Đám người Bất Dạ thành lập tức di chuyển về phía hoàng cung.
Ngay khi Điêu Di chuẩn bị giục ngựa tới nơi khác, trong đám người có một giọng nói yếu ớt vang lên: “Vương phi đã chết, nàng chết rồi.”
Điêu Di chợt quay đầu lại, bàn tay vừa duỗi ra, Hạ Vân Hà lập tức bị hút về phía lòng bàn tay Điêu Di, cả người treo giữa không trung, vẻ mặt hốt hoảng nhìn con mắt đỏ đục của hắn, Hạ Vân Hà bỗng rùng mình.
“Ngươi nói gì?”
“Nàng chết rồi, Vương phi đã chết rồi.” Hạ Vân Hà bị dọa sợ ôm đầu, giọng run rẩy sợ hãi mà nói.
“Ngươi, nói, cái, gì?” Điêu Di còn chưa kịp phản ứng, Hoa Mậu đã phi thân lên, quăng một con tát vào mặt nàng.
“Tiện nhân, ngươi còn dám nói bậy bạ lão tử sẽ xé rách miệng ngươi, dám cả gan nguyền rủa muội muội ta, ngươi tự tìm chết hả!”
Vẻ mặt Hạ Vân Hà như đưa đám, khóc lóc kể lể: “Ta không nói bậy bạ, nàng thật sự đã chết rồi, nàng đã chết thật rồi!”
Sau khi Hạ Vân Hà được cứu, đội ngũ này cũng đã nán lại được một lúc, lấy sự thông minh của nàng, tất nhiên phát hiện có điều không đúng.
Nhất là biểu cảm của mấy người Thanh Thần, như để lộ ra điều gì với nàng.
Lại thấy cánh tay Linh Diên rũ ra ngoài, nàng không chết vậy thì là cái gì?
“Bốp” một tiếng, một cái tát của Hoa Mậu khiến nàng văng ra xa: “Ta không tin, sao muội ấy có thể chết như thế được? Ta không tin, ta phải đi tìm Vệ Giới, các ngươi ai cũng đừng hòng cản ta!”
Hoa Mậu tung người nhảy lên nóc nhà Phượng vương phủ, lập tức từ trong bóng tối có mấy chục bóng đen lao ra cản đường hắn.
Hoa Mậu đang muốn đánh, Tô Ngu bình tĩnh gầm nhẹ với hắn: “Xuống đi đã, đợi ta tra rõ tình hình rồi nói sau.”
Hoa Mậu nổi cáu, không cam lòng, bị Thẩm Tứ vẻ mặt xấu xa dùng sức kéo xuống: “Đệ vội cái gì? Tra rõ rồi đến cửa giết cũng không muộn mà.”
Bên kia, Linh Dực và Linh Vô Nhai cũng bị đả kích không nhẹ, nhất là Linh Dực, ngơ ngác nhìn cánh cửa Phượng vương phủ đóng chặt: “Phụ thân, chuyện này sao có thể, Diên Nhi muội, sao có thể chết chứ?”
Trên khuôn mặt tuấn dật chín chắn của Linh Vô Nhai cũng lần đầu tiên lộ ra vẻ bất an, ông ta vỗ vỗ bả vai Linh Dực.
“Trước đừng có vội, đã phái người đi nghe ngóng rồi, lát nữa sẽ biết thôi.”
Chưa tới một khắc đồng hồ, tin tức đã truyền tới, người truyền tin tới không ngờ lại là bộ phận của Tử Hoàng cung.
Thấy người nọ cung kính hành lễ với Điêu Di, không người nào ở đây không cảm thấy buồn bực, chuyện gì thế này?
Từ lúc nào mà Linh Diên lại có dính líu tới Tử Hoàng cung thế?
Ngay cả Tử Hạc chân nhân và hai tên học trò của ông ta cũng nhíu chặt chân mày, nếu bọn họ không nhìn lầm thì người bên cạnh Thượng Quan Tình Hi, ngược lại cũng dính dáng không ít tới người của Tử hoàng cung.
Nhưng mà nhóm người lại khẩn trương và coi trọng Linh Diên như thế là vì cớ gì?
Chẳng lẽ bọn họ đã biết Linh nha đầu cứu Thượng Quan Tình Hi, nên muốn cảm tạ nàng?
Nhưng đợi đến khi Điêu Di bên kia phản ứng lại, hắn đột nhiên phát hiện chuyện vốn không đơn giản như họ tưởng.
Điêu Di vì tức giận mà xách người trước mặt lên: “Ngươi nói gì? Ngươi lặp lại lần nữa xem?”
“Phượng Vương phi vì cứu người mà đã, đã chết rồi.”
Chết?
Nhị tiểu thư của bọn họ chết rồi?
Trong nháy mắt trái tim Điêu Di như mất đi nhịp đập, cả người bắt đầu run rẩy, người trong tay hắn đột nhiên bị một lực quăng ra xa ba thước.
Người bên cạnh Điêu Di cũng bị tin tức đột ngột này làm cho khiếp sự ngây ra như phỗng.
Linh Diên chết rồi, Linh Diên của bọn họ chết rồi?
Không…
Chuyện này không thể nào, chuyện này sao có thể chứ?
Nàng đã bị thương nặng vô số lần như thế, không phải lần nào cũng gặp dữ hóa lành sao, chắc chắn lần này cũng vậy.
Ngay cả Bất Dạ thành nàng cũng trốn ra được, sao lại chết ở cái chốn hoàng cung chết tiệt này chứ?