Phụng Vĩ Lạc lạnh lùng trừng mắt nhìn, dáng vẻ đó tương đối uy nghiêm, Tô Văn Thanh vội vàng gật đầu, ôm theo thiếu niên đi ra ngoài, bước chân vững vàng có lực giống như một trận gió biến mất khỏi nhà xác…
Sau khi Tô Văn Thanh rời khỏi, sai nha cùng người khám nghiệm tử thi mà hắn đưa tới đương nhiên cũng nối gót đi theo, nhà xác cũng yên tĩnh trở lại, hai sai nha dẫn Phụng Vĩ Lạc tới lập tức bước tới với vẻ mặt cung kính cùng nịnh nọt:
“Phụng tiểu thư?”
Phụng Vĩ Lạc mệt mỏi đáp một tiếng, ánh mắt lại rơi xuống thi thể của nha hoàn đang đặt bên cạnh, nàng sờ túi mò ra chín lượng bạc còn lại đưa cho sai nha:
“Ta chỉ còn từng này thôi, giúp ta mua một chiếc quan tài mai táng cho nàng ấy, không đủ thì ghi nợ cho ta”.
Phụng Vĩ Lạc nói ra sự túng quẫn của bản thân với gương mặt thản nhiên, chẳng hề xấu hổ.
Không có tiền không phải là điều đáng hổ thẹn, điều đáng hổ thẹn chính là không nỗ lực kiếm tiền.
Nói thế nào thì nàng cũng có tay nghề, muốn kiếm tiền hẳn là không khó.
Chút năng lực này của nàng không thể tranh bát cơm với đại phu nhưng đối với vết thương do dao, mũi tên gì đó vẫn có năng lực và trí tuệ để trợ giúp nên không khó khăn gì.
Kiếm tiền chỉ là vấn đề cơ hội.
“Đủ rồi, đủ rồi, Phụng tiểu thư yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chôn cất nàng ta đàng hoàng”, hai tên sai nha cũng là người thông minh, thấy Phụng Vĩ Lạc hôm nay lộ ra kỹ năng cũng biết được nàng không đơn giản, với kỹ thuật này của nàng cũng không cần phải lo nghĩ việc thiếu tiền, hơn nữa ai mà không có lúc rơi vào cảnh khốn khó, người không thể đắc tội tới nhất chính là đại phu.
“Nếu đã như vậy, ta đi trước đây… nếu không đủ thì đến Phụng phủ tìm ta”.
Phụng Vĩ Lạc kéo lê cơ thể kiệt sức đi ra ngoài.
Khi bước ra khỏi cửa, mặt trời đã xuống núi, nàng bất giác đã dành phần lớn thời gian trong ngày ở nhà xác này.
Ánh sáng mặt trời buổi xế chiều chiếu lên cơ thể, phủi đi hơi ẩm ướt của nhà xác, Phụng Vĩ Lạc hơi hơi nheo mắt, hưởng thụ sự gột rửa của ánh mặt trời, kéo thân thể vừa đói vừa khát đi về phía Phụng phủ.
Khi nàng đến, một đường đều không người chú ý tới, lúc trở về lại hết sức khiêm tốn, Phụng Vĩ Lạc đi giữa đám đông cũng không có ai phát hiện ra sự tồn tại của nàng.
Sau khi băng qua ba con phố đến được phố Đông của hoàng thành Phụng Vĩ Lạc mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Đi hết con phố này là tới Phụng phủ rồi.
Nhìn dòng người nói cười rôm rả ở hai bên đường, nhìn gương mặt treo đầy nụ cười thỏa mãn của những người bán hàng rong và người đi đường, Phụng Vĩ Lạc vô thức thả chậm bước chân.
Việc cứu sống một người khiến tâm trạng của nàng không tệ, trong lòng cũng nhen nhóm kỳ vọng đối với cuộc sống tương lai của mình.
Nàng vừa dạo bước vừa thầm tính toán, cuộc sống tiếp theo phải sắp xếp thế nào.
Lương thực tại Phụng phủ không còn nhiều nữa, tiền bạc cũng cạn kiệt, không lẽ phải đem những bộ quần áo mà Phụng Vĩ Lạc thêu được trước kia bán đi?
Không đúng không đúng, nàng nhớ trong Phụng phủ còn có một chiếc đàn, hay là bán nó đi, dẫu sao cũng đổi được một ít tiền.
Khi Phụng Vĩ Lạc còn đang mải mê trong dòng suy nghĩ thì một chiếc xe ngựa đã cấp tốc lao nhanh từ phía trước tới, hai bên xe ngựa là thị vệ chạy nhanh theo.
“Cha cha cha…. tránh ra, tránh ra, còn không mau nhường đường, thấy xe ngựa của An Bình công chúa, kẻ không phận sự mau tránh ra!”
Đụng chết không chịu trách nhiệm!
Từ xa đã nghe thấy tiếng gào to của phu xe, roi ngựa trong tay hắn vung vẩy tung bay, gấp gáp lao tới, chiếc xe ngựa đó như hổ ăn thịt người, lăn bánh tới đâu người người đều vội né tránh đến đó.
Thị vệ bảo vệ hai bên xe ngựa từng người cũng đều mang dáng vẻ kiêu ngạo phách lối, dùng lỗ mũi nhìn người.
Thật là ngạo mạn mà! Oai phong mà!
Quả nhiên đầu thai là một kỹ thuật.
Đều là phụ nữ nhưng nhìn người ta sống tới tiêu sái thoải mái xem.
Lại nhìn bản thân nàng, cuộc sống thật ngột ngạt.
Phụng Vĩ Lạc đưa mắt nhìn theo từ xa, chỉ lắc đầu ngoan ngoãn đứng nép sang một bên.
Ở quốc gia này bất cứ lúc nào cũng không thiếu đám quần là áo lượt hoành hành ngang ngược, từng kẻ đều tự cho mình là vua, có một phụ thân có quyền có thế liền có thể vểnh mặt đi ngang, coi mạng người như cỏ rác, tùy tiện giẫm đạp lên.
Đừng trách nàng luôn miệng nhắc tới vấn đề mạng người, với tư cách là một bác sĩ, đây là bệnh nghề nghiệp của nàng.
Thứ thiêng liêng nhất trong lòng nàng chính là mạng người, những kẻ nàng gặp phải đều một mực không coi mạng sống ra gì.
Xe ngựa xé gió lao vụt qua Phụng Vĩ Lạc mà đi, Phụng Vĩ Lạc không nhìn tới những người ngồi trên xe, nhưng người bên trong lại nhìn thấy nàng.
“Dừng xe, dừng xe…”, trong xe ngựa vọng ra tiếng quát yêu kiều của một cô gái, phu xe tuy rằng kiêu căng nhưng lại không dám có nửa điểm thô lỗ với chủ nhân đang ngồi trong xe ngựa, vừa nghe được mệnh lệnh liền lập tức kéo dây cương.
Cỗ xe kẽo kẹt… tuấn mã hí dài một tiếng, vó trước tung cao trong không trung, tư thế đó dường như muốn kéo lật cả xe ngựa vậy.
May mắn thay cả phu xe và ngựa đều được huấn luyện bài bản nên khi phu xe vừa dồn lực kéo dây con ngựa quả thực bình tĩnh lại, xe ngựa cũng dừng lại an toàn.
Thị vệ hai bên lập tức vây quanh xe ngựa không để người khác đến gần, người hai bên đường đều quỳ sụp xuống.
Toàn bộ con phố ngoại trừ thị vệ chỉ còn lại một mình Phụng Vĩ Lạc đứng sững sờ nơi đó, trông đặc biệt chói mắt.
Không còn cách nào khác, trong người nàng không tồn tại nô tính vừa chạm mặt người thuộc hoàng gia liền quỳ mọp xuống đất như người dân nơi đây.
Ánh mắt nàng quét qua đám người hai bên, phát hiện chỉ có bản thân còn đứng thẳng tắp, Phụng Vĩ Lạc thoáng do dự, chuẩn bị thuận theo số đông quỳ xuống.
Nhưng đúng lúc này, một thiếu nữ mặc trang phục cưỡi ngựa màu lam nhảy xuống từ trên xe ngựa, sau đó cất bước đi về phía Phụng Vĩ Lạc.
Thiếu nữ này xinh đẹp rung động lòng người, từng hành vi cử chỉ đều toát ra sự kiêu ngạo cao hơn người khác một bậc, nàng ta cầm trong tay một cây roi vàng mang theo vài phần ngang tàng.
Bốp.
Chiếc roi bất ngờ giáng xuống mặt đất tạo thành một vết trắng sâu trên nền đá xanh.
Phụng Vĩ Lạc thấy dáng điệu này liền biết đối phương muốn chĩa mũi nhọn vào mình.
Bởi cô gái này là muội muội cùng mẹ với Đông Lăng Tử Lạc- An Bình công chúa.
Một cô gái được nuông chiều hết mực, một cô gái từ lời nói hành động tới phong thái đều kiêu căng vô lễ.
Đúng như dự đoán, An Bình công chúa thấy biểu cảm bình thản này của Phụng Vĩ Lạc thì gương mặt liền lóe lên một tia phiền muộn, không có ý tốt vặn hỏi: “Phụng Vĩ Lạc, tại sao gặp bản công chúa lại không quỳ xuống?”
Quỳ?
Phụng Vĩ Lạc ngơ ngác trong giây lát, sau đó liền bày ra dáng vẻ như bỗng nhiên tỉnh ngộ.