Gặp người hoàng gia quả thực phải quỳ xuống, nếu nàng đã sinh sống tại thế giới này thì phải tuân theo quy tắc vận hành của nơi đây, dù sao thì đầu gối của nàng cũng không phải là thứ được làm từ vàng bạc.
Phụng Vĩ Lạc không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, chậm chạp khom gối quỳ xuống:
“Vĩ Lạc tham kiến An Bình công chúa, công chúa thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế”.
Quỳ, quỳ là hai đầu gối chứ không phải trái tim, Phụng Vĩ Lạc quỳ rất dứt khoát, không có nửa phần khổ sở.
Nhìn Phụng Vĩ Lạc quỳ gối xuống trước mặt mình, không biết vì sao An Bình công chúa không hề vui vẻ, trong đôi mắt Phụng Vĩ Lạc, nàng ta không thấy được sự khiêm nhường cùng cung kính.
Nàng ta nhớ rõ ràng Phụng Vĩ Lạc thấy nàng ta từ trước đến nay đều là dáng vẻ co rúm lại, còn chưa mở miệng đã đỏ hồng hai mắt như thỏ con, run rẩy và hèn hạ phủ phục quỳ xuống bên chân nàng ta, nhưng Phụng Vĩ Lạc của ngày hôm nay có vẻ rất khác thường…
“Phụng Vĩ Lạc, ngươi…”, An Bình công chúa kêu một câu, nhưng hồi lâu lại không biết phải nói gì.
Tại sao những lời nhục mạ Phụng Vĩ Lạc trước kia làm thế nào cũng không thốt lên nổi.
“Có Vĩ Lạc”, Phụng Vĩ Lạc không mặn không nhạt đáp một tiếng, hai mắt nhìn theo phương hướng không xác định.
Rõ ràng là quỳ dưới chân nàng ta nhưng trong mắt lại không có hình bóng của nàng ta. An Bình công chúa tức giận tới nghiến răng ken két, chiếc roi trong tay không nghĩ ngợi gì đã vung về phía Phụng Vĩ Lạc.
Tuy nhiên ngay khi giương lên cây roi, giọng nói không chút kinh sợ của Phụng Vĩ Lạc lại vang lên: “Công chúa, quất roi trước mặt công chúng sẽ làm mất phong độ của người đó”.
Phụng Vĩ Lạc chỉ tùy tiện ném ra một câu cũng không cho rằng nó sẽ có tác dụng.
Nàng cảm thấy bản thân hôm nay chắc chắn phải nhận lấy một roi này rồi.
Không phải nàng không muốn phản kháng, nhưng nhìn hàng thị vệ theo sau An Bình công chúa, Phụng Vĩ Lạc quyết định kẻ thông minh phải biết thức thời.
Bị An Bình công chúa quất một roi vẫn tốt hơn bị đám thị vệ kia đánh một trận.
Thanh danh của nàng… tuy đã rơi xuống đáy cốc nhưng cũng không thể vò mẻ chẳng sợ nứt!
Nhưng chẳng ngờ một câu nói vô ý này lại khiến An Bình công chúa do dự.
Dường như một tháng nữa thái tử Tây Lăng Thiên Lỗi của Tây Lăng sẽ tới Đông Lăng tuyển phi.
Nghe nói mắt nhìn của Tây Lăng Thiên Lỗi rất cao, vì không tìm được thái tử phi ưng ý cho mình ở Tây Lăng nên đã đến các quốc gia để tuyển chọn.
Sau khi đến một vài quốc gia hắn vẫn chưa tìm được cô gái có thể khiến bản thân đem lòng ngưỡng mộ, vào thời điểm mấu chốt này nàng ta không thể hủy hoại danh tiếng của mình.
Nếu được Tây Lăng Thiên Lỗi nhìn trúng, vậy điều đó không phải chứng minh nàng ta là cô gái ưu tú nhất đại lục rồi sao?
Con ngươi An Bình công chúa đảo quanh, nơi đông đúc không thể hành động vậy đổi một chỗ khác là được rồi!
Hừ… Tuy rằng Tử Lạc ca ca đã nói không thể giết chết Phụng Vĩ Lạc nhưng nếu đã đặt chân vào hoàng cung, bản công chúa còn không phải muốn chơi đùa ngươi như thế nào mà không được, dù sao miễn là không chơi chết nàng ta cũng không được tính là vi phạm mệnh lệnh của Tử Lạc ca ca.
An Bình công chúa trừng mắt nhìn Phụng Vĩ Lạc, nàng không cam lòng thu lại roi, nhưng lại dùng chân đá về phía Phụng Vĩ Lạc đang quỳ:
“Phụng Vĩ Lạc, vào lễ hoa đào ngày 3 tháng 3 bản công chúa sẽ mở tiệc thưởng hoa, nhớ lấy, ngươi nhất định phải tới”.
Sau khi Phụng Vĩ Lạc xảy ra chuyện thì giống như một con rùa rụt cổ vẫn luôn co đầu rút cổ ở Phụng phủ chưa từng ra ngoài, tiểu thư của vài nhà khác đã giở đủ các loại thủ đoạn gửi thiệp cho Phụng Vĩ Lạc mời nàng cùng dạo chơi ngắm hoa nhưng lại không cách nào tiếp cận được.
Hiện tại An Bình công chúa nhặt được cơ hội này đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Ngày 3 tháng 3 kỳ thực không phải là tiệc thưởng hoa, mà là một bữa tiệc để nhục mạ Phụng Vĩ Lạc.
Sao Phụng Vĩ Lạc lại không biết chút tâm tư nhỏ này của An Bình công chúa, tuy trong lòng ngàn vạn lần không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu.
Ài, chẳng ngờ tới tạm thời vừa thoát khỏi một kiếp phía sau lại gặp phải phiền phức càng lớn hơn!
Sau khi nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, An Bình công chúa vô cùng hào hứng, cảm thấy hôm nay bản thân cáu kỉnh nên trở về cung sớm là một quyết định đúng đắn.
Nàng ta lại một lần nữa quất roi vào khoảng trống bên cạnh Phụng Vĩ Lạc, nhìn nàng co rúm cả người, nụ cười của nàng ta càng thêm rạng rỡ, lúc này mới bước lên xe ngựa với tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, ngồi xe ngựa trở về hoàng cung.
An Bình công chúa vừa lên xe Phụng Vĩ Lạc liền đứng dậy, nàng phủi đi bụi đất dính ở vạt váy, trước khi mọi người kịp phản ứng lại đã sải bước đi về phía Phụng phủ.
Vừa tới cổng Phụng phủ liền nhìn thấy thiếu niên mà hôm nay bản thân vừa cứu mạng đang đứng trước cổng nhà mình với chiếc lồng chứa một con rắn đã chết bên trong.
Cùng lúc đó, trong vòng một trăm mét bên ngoài cổng Phụng phủ, có vô số nha hoàn và tên hầu đang nghe ngóng tình hình, vài kẻ trong số đó vừa thấy Phụng Vĩ Lạc xuất hiện lập tức tiến lên giao lại cho nàng những tấm thiệp mời cực kỳ tinh xảo.
“Phụng tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời người ngày mai tới ngắm hoa”.
“Phụng tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời người ngày kia tới nếm trà”.
“Phụng tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời người tham gia hội thơ”.
“Phụng tiểu thư, tiểu thư nhà ta mời người cùng nhau đi thăm vườn”.
Những người phụ nữ này thực sự là đồng lòng mà, thật không biết trong đầu của họ ấp ủ ý tưởng gì, tưởng rằng sỉ nhục nàng vài câu liền có thể bức ép nàng vào chân tường tuyệt vọng sao?
Nàng thực sự khinh thường việc phải ứng phó với những phương pháp cấp thấp đó, những người phụ nữ này không còn thủ đoạn nào cao siêu hơn sao?
Phụng Vĩ Lạc đè nén sự bực bội trong lòng mà nhận lấy toàn bộ thiệp mời.
Mặc dù thủ đoạn kém cỏi nhưng phải nói rằng vẫn sẽ có hiệu quả, không có bữa tiệc nào tốt đẹp, hơn nữa còn không thể từ chối hết thảy, Phụng Vĩ Lạc vẫn hiểu rõ điểm này.
Vấn đề trước mắt còn rất rắc rối đây…
Đối diện với đám nha hoàn nhỏ nhắn dễ thương nhiệt tình như lửa này, Phụng Vĩ Lạc quả thực không nỡ ra tay nặng.
Phụ nữ sao phải làm khó phụ nữ.
Nàng không thể vì bị những người phụ nữ này gây khó dễ liền bắt chước làm họ khó xử, ân oán liên miên như vậy kéo dài tới khi nào, quan trọng nhất là bị phụ nữ quấn lấy rất phiền toái.
Bây giờ nàng cảm thấy đầu rất đau.
Một người phụ nữ tương đương với năm trăm con vịt, nhìn xung quanh nàng xem, phải tới gần hàng chục ngàn con rồi.
Ánh mắt Phụng Vĩ Lạc bỗng nhiên rực sáng, khóe miệng nàng khẽ cong, cao giọng nói: “Ta vừa đi ra từ nhà xác, không cẩn thận đè lên một ‘thi thể’, hiện tại còn chưa kịp thay quần áo, cũng không biết trên người có dính thứ gì thứ gì dơ bẩn không, xin mọi người hãy nhường đường, có chuyện gì đợi ta thay xong quần áo rồi lại nói đi”.
“Á!”
“Nhà xác?”
“Người chết?”
“Đáng sợ quá”.
Từng tràng tiếng thét chói tai, tiếng sau cao hơn tiếng trước khiến màng nhĩ của Phụng Vĩ Lạc đau rát.
Trời ạ! Làn âm vực cao này khiến nàng thực muốn chết cho xong.