Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 55



Chủ đề bài đăng: 【Sơ Kỳ Bất Ý qua đây】

Tôi chỉ làm việc mỗi buổi chiều không lên được weibo thôi mà sao hai người lại từ tình nhân thành huynh đệ con mẹ nó rồi? Fan cp của hai người đi khắp nơi rêu rao tình bạn của hai người là vĩnh cửu. Đọc trang chủ tôi còn tưởng mình vào nhầm trại thổ phỉ nào đó, đại ca với nhị đệ cái gì chứ, xưng hô cũng có luôn, tên quê quá, không chịu được.

2L: Ha ha ha ha ha ha ha ha

3L: 2L cười làm ảnh hưởng đến mắt tôi rồi.

14L: Ôm cái nào, ôm cái hihi

15L: Người đâu, lại một người ghép cp đến phát điên rồi, mau lôi cậu ta ra ném cho đám người trong siêu thoại mau!

24L: Bọn họ lại làm sao vậy? Ghép những người từ không quen biết đều điên như vậy hả? Nói thật, tôi thực sự có chút ghen tỵ.

25L: Bọn họ ôm nhau kia, weibo đang chia sẻ ầm ầm. Mặc dù tôi không có hứng thú với hai người họ, nhưng lần này đúng là ghép đã quá đi.

26L: Chủ yếu là có không khí, các góc độ ôm nhau đều có, còn rõ nét nữa.

27L: Tôi vinh hạnh được xem cuộc cạnh tranh đăng ảnh giữa các doanh tiêu hào. Rõ ràng là cùng một cái ôm, xem ảnh của bọn họ tưởng như ôm một trăm cái. Tôi hoài nghi có cả paparazi nằm dưới đất chụp, sao lại có những góc quay có một không hai vậy?

30L: Tôi biết Sơ Kỳ Bất Ý ôm rồi! Ý tôi hỏi là cái đám mấy bà ghép cp Sơ Kỳ Bất Ý làm sao thế??

40L: Giờ mà qua bên siêu thoại ho he Sơ Kỳ Bất Ý là thật là bọn họ sẽ quay qua cậu nói hai người họ chỉ là quan hệ bạn bè bình thường. Kỳ Tích ốm, Vạn Sơ Không đến chăm sóc qua đêm, là quan hệ bạn bè.  Ở cửa bệnh viện đột nhiên ôm nhau là vì bạn bè không nỡ rời xa (là kiểu không nỡ giữa bạn bè, theo cách bọn họ nói đó là cái ôm chào nhau bình thường.)

42L: Bọn họ đang làm cái gì vậy?

43L: Chắc là muốn tẩy quảng trường, lên hotsearch rồi kia kìa.

44L: Cp của tôi từ lúc nào mà chỉ vì một cái ôm mà lên cả hotsearch?

45L: Đừng có coi thường cái ôm này, phải biết là một năm trước bọn họ còn chưa cả quen biết nhau!

47L: Túm lại là tại sao bọn họ lại ôm nhau?

48L: Chắc là quan hệ tốt, không thấy tiêu đề của doanh tiêu hào hả #Sơ Kỳ Bất Ý lưu luyến tạm biệt còn ôm chặt lấy nhau#

49L: Tiêu đề viết như kiểu đôi này đang lén lút ngoại tình xong bị phát hiện ấy?

50L: Đạo lí này tôi đều hiểu, nhưng lúc đó là ban ngày.

51L: Giữa ban ngày ban mặt, chốn đông người qua lại, bọn họ ôm nhau!

52L: Không được nói bừa, Sơ Kỳ Bất Ý của bọn tôi chỉ là tình huynh đệ bình thường thôi!!

55L: Lúc trước tôi thấy Thuỵ 6 luôn né tránh One, hành động hôm nay là như thế nào? Đúng thật là không hiểu mà.

56L: Chính là phối hợp làm ăn, nhưng làm hơi quá.

57L: Hai người họ cứ úp úp mở mở tôi lại thấy hay, bây giờ thế này lại cảm thấy hơi giả trân.

61L: Tôi thấy chắc là quan hệ bạn bè thân thiết thôi. Trong bài viết hồi đôi này mới nổi cũng có phân tích qua rồi, sở thích của bọn họ đều giống nhau, chắc là nói chuyện hợp. Hơn nữa làm gì có ai vừa biết đối phương nằm viện đã quay về trong đêm để thăm? Kỳ Tích từ trước đến nay đều chú ý chừng mực, lần này không kiềm chế được ôm Vạn Sơ Không trước mặt nhà báo, có thể là vì cảm động trước hành động của đối phương.

64L: Nếu nói như vậy quan hệ giữa hai người họ thật sự rất tế nhị. Bạn bè bình thường thực sự có thể đối xử với nhau như vậy sao? Nghe nói Vạn Sơ Không đã xin nghỉ một ngày, chuyến bay hình như cũng là đi về trong cùng một ngày, thấy có vẻ rất bận, nhưng bận thế nào cũng phải qua xem tận mắt tình hình của Kỳ Tích, xác nhận là cậu ấy không sao.

67L: Ngạc nhiên nhất vẫn là 77 chủ động ôm One. Rõ ràng biết rất nhiều người đang nhìn bọn họ, ông chụp ảnh lúc lúc chụp cũng phải đưa tay ra. Tính cách của Thất bảo lúc nào cũng thận trọng, mỗi câu nói ra đều cân nhắc kĩ lưỡng, hôm nay chắc chắn là không nghĩ nhiều như vậy, bởi vì biết nếu không ôm nhau ở đây hai người sẽ còn rất lâu nữa mới gặp nhau.

71L: Mọi người nghĩ hay vậy, còn tôi chỉ chỉ biết ghép đến đau đầu chóng mặt.

72L: Có đầu là tốt rồi, đầu tôi giờ ghép cp xong cũng không còn.

73L: Không đến mức đó.

78L: Quan hệ có thể không tốt sao? Fan cp giờ đều gọi hai bọn họ là đại ca với nhị đệ rồi, giờ là anh em tuyên thệ!

79L: Vãi, cười không nổi nữa rồi. Mấy bà cô này đang nghĩ gì vậy? Trước khi bọn họ quen biết nhau nào là ảnh, video, bài viết. Quen nhau rồi: Sơ Kỳ Bất Ý của chúng tôi là đôi tình nhân ân ái tình cảm nhất thế giới. Khó khăn lắm chụp được hai người ôm nhau: Bọn họ chỉ là huynh đệ. Sơ Kỳ Bất Ý, mấy người muốn thế nào! Giờ bài viết thì càng lạnh nhạt, lại còn càng ngày càng ít!

80L: Có kẹo ăn ai còn viết bài nữa.

81L: Có kẹo ăn ai còn viết bài nữa.

99L: Hoàn toàn không hiểu mấy người đang nói cái gì, Sơ Kỳ Bất Ý của chúng tôi thực sự là những người bạn rất tốt của nhau. Bạn tốt đi thăm ốm không phải là điều bình thường à? Huynh đệ tốt ôm nhau cũng bình thường, không tin lời đồn, không lan tin đồn, nghiêm cấm không tạo lời đồn về Sơ Kỳ Bất Ý!!

100L: Này! Yêu nghiệt từ đâu đến vậy, mau cút đi!



“Anh, nói ra thì khó tin.” Phó Sương bỏ cái di động trước mắt ra nói với Kỳ Tích, “Chứ độ thảo luận chuyện anh với anh rể ôm nhau còn không cao bằng chuyện tin đồn anh đang yêu đương.”

Chuyện Kỳ Tích bị sốt ngất đi đã qua hơn một tuần. Một tuần trước Phó Sương còn vội vã cuống cuồng sợ Kỳ Tích không thoải mái, đến nỗi lúc nào cũng đòi đi trước đẩy cửa giúp Kỳ Tích. Thế mà bây giờ cậu ta lại trở về làm con khỉ nghịch ngợm coi trời bằng vung như thường ngày.

Kỳ Tích thở dài. Cậu biết chuyện này, còn biết chuyện doanh tiêu hào đã gán ghép cậu với rất nhiều nữ minh tinh như thể bọn họ nhất định phải tìm ra cho bằng được người trong tin đồn vậy. Tuy nhiên, đối tượng yêu đương thật sự của Kỳ Tích hoàn toàn không phải một cô gái mà là một người cùng giới còn cao hơn cả cậu. Đám truyền thông này đã sai từ bước cơ bản nhất.

Kỳ Tích không ngờ là sự việc lại phát triển đến mức này, nhưng mà chuyện sau lại còn kỳ lạ hơn chuyện trước. Chương trình giải trí lúc trước còn cho công ty thời gian suy xét nhưng bây giờ lại muốn Kỳ Tích trả lời lập tức, nói là phải rèn sắt khi còn nóng.

Buổi tối lúc gọi điện thoại Kỳ Tích ngắc ngứ nói chuyện này với Vạn Sơ Không, Vạn Sơ Không hỏi cậu: “Em không muốn cùng tham gia một chương trình với anh à?”

“Không phải, chỉ là em cảm thấy…. Chẳng phải anh không bao giờ tham gia mấy chương trình giải trí à?”

“Lúc trước thì không muốn, bây giờ thì được.”

Vạn Sơ Không không nói lúc người đại diện của anh nhìn thấy hai người đã phát triển đến mức này tức giận đến trợn trắng mắt. Anh ta cũng không biết quan hệ của hai người thậm chí còn sâu đậm hơn thế, chỉ biết là không thể cho công ty đối thủ chiếm hết tiện nghi được. Từ trước đến giờ công ty vẫn luôn không nhận tham gia show giải trí là vì suy xét đến chuyện Vạn Sơ Không không kiểm soát được. Lần này khó có được Vạn Sơ Không chủ động một lần cho nên người đại diện nghĩ có thể thử một lần. Vì hiện tại nhiệt độ của cả hai người đều mức chín mùi, trong một thời gian ngắn không thể tách ra cho nên thôi thì thuận tay đẩy thuyền.

Vạn Sơ Không không quan tâm người đại diện nghĩ gì. Trong thế giới của anh chỉ có hai lựa chọn: anh muốn và không muốn.

Kỳ Tích hiểu ý của Vạn Sơ Không. Nhưng mà nói thật, nhiều khi cậu không thể đoán được Vạn Sơ Không đang nghĩ gì. Vạn Sơ Không có lúc thì dễ đoán có lúc thì khó đoán. Kỳ Tích chỉ có thể nhìn thấy một tầng băng mỏng trên bề mặt, sâu hơn nữa thì không thể nhìn tới.

Cũng may là trước giờ tấm lòng Kỳ Tích bao la rộng lớn, thêm Vạn Sơ Không không bài xích, người đại diện thì thúc giục cho nên cậu không có lí do gì để mà từ chối. Bọn họ vì nguyên nhân công việc của mỗi người mà đã mười ngày nửa tháng chưa gặp mặt. Trên mạng nói chuyện này vô cùng không tốt đối với những cặp đôi vừa xác nhận quan hệ.

Đúng vậy, gần đây Kỳ Tích không còn trầm mê xem video mèo con nữa mà thay vào đó là tìm hiểu các chủ đề về tình yêu. Kỳ Tích chuyên tâm nghiên cứu học hỏi đến mức mạng xã hội không ngừng đề xuất hàng loạt video cho cậu.

Cuộc thảo luận về chuyện yêu đương của Kỳ Tích vẫn chưa dừng lại mà cậu cũng không có ý định thanh minh. Như Kỳ Tích đã nói, cậu không thể chiếm hết tất cả điều tốt đẹp được, mọi người đồn đoán và nghi ngờ là chuyện bình thường.

Nhưng thỉnh thoảng Kỳ Tích cũng có ảo giác hai người đang yêu đương vụng trộm. Chẳng biết sao trên mạng đều nói bọn họ là tình anh em trong sáng, ôm nhau quang minh chính đại như thế ngược khiến người ta không thể nghĩ sâu xa hơn được. Kỳ Tích không thể không nghĩ đến mấy chuyện “dung tục” đằng sau chữ “thuần khiết” này.

Bọn họ đều đã hai lăm hai sáu tuổi, đang lúc sung sức nhất. Cả hai bận bịu đến mức không có thời gian gọi điện thoại, thỉnh thoảng cách mấy ngày mới có thời gian nói chuyện với đối phương. Hôm nay Vạn Sơ Không về đến khách sạn, Kỳ Tích đỡ đẫn mơ mơ màng màng lắc đầu để bản thân tỉnh táo lại rồi mới bấm nhận video.

Trong màn hình xuất hiện khuôn mặt của Vạn Sơ Không, tiếp theo là giọng nói trầm khàn của anh: “Vợ nhỏ của em còn ở bên cạnh em không vậy?”

Kỳ Tích theo bản năng nhìn về hướng nào đó, Vạn Sơ Không nói tiếp: “Thì ra là vẫn còn.”

Kỳ Tích bỗng cảm thấy không ổn, vén chăn lên nói: “Vậy để em cất nó vào tủ….”

Điện thoại lay động một chút, Vạn Sơ Không nhìn hình ảnh chập chờn trên màn hình: “Kỳ Tích.”

“Ơi.” Kỳ Tích đáp một tiếng.

“Camera vừa mới hướng xuống.” Vạn Sơ Không nhắc nhở cậu, “Em không mặc quần.”

Vẻ mặt của Kỳ Tích trong màn hình đóng băng hai giây, Vạn Sơ Không xác nhận không phải mạng lag nhẹ nhàng cười nói: “Anh thấy rồi.”

“Anh thấy thì cũng đừng nói ra chứ.” Kỳ Tích có chút trù trừ, kéo mép quần lót tam giác màu trắng của mình. Cậu không thích mặc quần chữ nhật, nhất là vào mùa hè quay phim chụp hình phải mặc quần đùi nếu bị lộ ra sẽ rất xấu hổ. Nhưng dường như Kỳ Tích không nghĩ tới, cởi bỏ lớp vỏ bọc kia, lộ ra da thịt nở nang trên đùi mới càng thêm xấu hổ. Tuy rằng Kỳ Tích rất gầy, tỷ lệ cơ thể rất tốt, nhưng suy cho cùng vẫn là một thanh niên có chút da chút thịt cho nên bị siết sẽ hiện ra dấu hồng nhạt.

Bây giờ là mùa đông, máy sưởi trong phòng nóng đến mức làm cả người bốc hỏa. Lúc ngủ Kỳ Tích có thói quen chỉ mặc một cái áo mỏng, phía dưới thì không mặc gì cả.

Vạn Sơ Không nói: “Em nhích xuống một chút nữa đi.”

Kỳ Tích giả vờ nghe không hiểu, nói: “Anh đang ăn mặc chỉnh tề.”

Vạn Sơ Không “ồ” một tiếng, hỏi: “Vậy em muốn anh ăn mặc không chỉnh tề à?”

Kỳ Tích không lên tiếng, yên lặng lui về trong chăn đưa mắt nhìn đồng hồ, mới hơn năm giờ sáng. Gần đầy công ty không dám sắp xếp nhiều lịch trình cho Kỳ Tích. Có vết xe đổ của Khâu Diệc, bọn họ sợ Kỳ Tích vốn đang nghe lời cũng sẽ bắt đầu phản nghịch cho nên ngoài trừ một số thông báo đã lên lịch, một số hoạt động đã bị từ chối, Kỳ Tích có được mấy ngày nghỉ ngơi liên tục.

Vạn Sơ Không thì ngược lại. Anh thường phải quay phim đến hai, ba giờ sáng, về khách sạn tắm rửa nghỉ ngơi một chút rồi lại phải tiếp tục quay phim.

Kỳ Tích nói Vạn Sơ Không gọi cho mình lúc nào cũng được. Cậu sợ không nghe được chuông báo của đối phương cho nên đặt điện thoại bên gối.

“Thất Thất gần đây thế nào?” Kỳ Tích không có gì để nói. Đương nhiên cậu không chỉ chính mình mà nhớ ra con mèo chịu để cho cậu sờ.

“Em quên anh không ở nhà à. Với lại anh đưa nó về bên chỗ mẹ anh rồi.”

“Chẳng lẽ anh không hỏi thăm chuyện trong nhà à?” Kỳ Tích nói.

Vạn Sơ Không hơi dừng một chút, né tránh đề tài này, “Em bây giờ đang quan tâm một con mèo với tôi à?”

Kỳ Tích mờ mịt: “Ừa.”

Cậu không chắc lắm Vạn Sơ Không đang nói gì.

“Vậy anh thì sao?”

Trong nháy mắt Kỳ Tích lập túc hiểu ra: “Em cũng quan tâm anh mà. Anh quay phim vất vả quá!”

Vạn Sơ Không dường như còn chưa hài lòng, dùng khuôn mặt đẹp trai kia để nói ra mấy lời lưu mạnh: “Thật sự không nhích camera xuống một chút được à?”

Kỳ Tích dụi mặt vào chăn bông, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm màn hình, “Không được.”

Một lát sau, Vạn Sơ Không nhìn cậu. “Bây giờ em đang làm gì?”

Động tác của Kỳ Tích nhẹ nhàng, đôi môi hé mở không ngừng thở dốc. Nửa khuôn mặt cậu chìm vào trong gối, một lúc sau mới trầm giọng nói: “Làm chuyện xấu sau lưng anh.”

Kỳ Tích thật ra vô cùng thành thật.

Vạn Sơ Không nói: “Tích tụ lâu lắm rồi sao?”

Kỳ Tích lắc đầu trong vô thức, không muốn nghe Vạn Sơ Không nói.

“Dám làm không dám nhận à?”

Kỳ Tích không dám ngẩng đầu, nghẹn ngào rên rỉ hai ba tiếng nhỏ vụn. Bờ vai của cậu thôi rung, Kỳ Tích ngẩng đầu lộ ra đôi mắt ngấn nước, cả người có một loại gợi cảm mơ hồ.

“Em sai rồi.” Âm thanh của cậu có chút lười biếng, bởi vì mới hoạt động tay chân khuôn mặt có chút ửng đỏ.

Vạn Sơ Không hỏi: “Vậy anh phải làm sao?”

Kỳ Tích nói: “Anh tự giải quyết đi.”

“Vậy gọi hai tiếng cho anh nghe.”

Kỳ Tích nhìn không ra Vạn Sơ Không nói đùa hay nói thật. Cũng may Vạn Sơ Không nhanh chóng nói lại: “Đùa em thôi. Gần đây anh rất mệt. Em chờ anh về đi.”

Kỳ Tích vừa nghe Vạn Sơ Không nói mệt mỏi, hơi do dự rồi gian nan quyết định: “Ừa, chờ anh quay về em gọi cho anh nghe.”

Vạn Sơ Không nghe vậy hơi cứng người: “Ừ…. Ý anh không phải như vậy.”

Kỳ Tích trợn tròn mắt, chỉ thấy người đàn ông lộ ra khuôn mặt tươi cười, “Nhưng nếu em muốn thì không phải không thể.”

Âm thanh Kỳ Tích không khỏi lớn một chút: “Vậy thì đừng muốn nữa!”

Vạn Sơ Không vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ: “Muộn rồi.”