Nghiêm Cấm Bịa Đặt Tin Đồn

Chương 56



Đầu tháng Hai, trên mạng xuất hiện một số thông tin cho rằng Vạn Sơ Không và Kỳ Tích có thể sẽ hợp tác thế nhưng suy đoán của mọi người đều chệch hướng. đa số đều cho rằng Kỳ Tích sẽ đi đóng phim rồi cuối cùng tin đồn lại truyền thành hai người sẽ diễn vai một cặp anh em.

Xét cho cùng, thành tích album mới của Lullaby6 vẫn chưa phá vỡ kỷ lục của mấy năm trước. Sau khi Hạ Ngũ bị lộ chuyện tình cảm, hoạt động của nhóm đã không còn tốt như trước nữa. Lại thêm Khâu Diệc cũng tạo tiền lệ chạy lịch trình cá nhân còn nhiều hơn lịch trình nhóm. Kể từ đầu năm, các thông báo về lịch trình cá nhân của các thành viên đã nhiều hơn nhóm. Nhiều chương trình không còn mời cả nhóm nữa mà chỉ xem xét đến độ nổi tiếng của từng người. Chương trình đêm giao thừa trở thành sự kiện hiếm hoi mà có đủ sáu người. Sau vài câu hàn huyên, Phó Sương đi khắp nơi chèo kéo mọi người chơi game với mình. Nhóm chat wechat vốn im hơi lặng tiếng bấy lâu nay lại sôi động trở lại.

Đến bây giờ Kỳ Tích vẫn chưa thực sự cảm nhận được rằng năm mới đã đến. Sáu tháng qua đã xảy ra quá nhiều chuyện, mọi người cũng thay đổi rất nhiều nhưng có lẽ cậu mới là người thay đổi nhiều nhất.

Ở trong phòng nghỉ được một lúc, Kỳ Tích không ngồi yên được, đứng dậy nói mình muốn ra ngoài. Phó Sương cũng đứng lên: “Anh, anh đi vệ sinh hả? Em đi với.”

Kỳ Tích dừng bước, châm chước một chút nói: “Không phải.”

Phó Sương nghĩ Kỳ Tích lại đau lưng, trên mặt lộ ra vẻ do dự, “Vậy, vậy anh đi trước đi… Một mình anh có ổn không?”

Kỳ Tích vô cùng chột dạ bởi vì cậu không phải đi nhà vệ sinh. Từ hai ngày trước, cậu đã trao đổi tin tức với Vạn Sơ Không, bây giờ đối phương đang ở phòng nghỉ nào cậu cũng biết.

Lâm Sam dường như đã đoán ra được, dựa vào Nhậm Tư lẩm bẩm, “Đồ ngốc.”

Nhậm Tư hỏi: “Anh chọc gì em?”

Lâm Sam cong cong đôi mắt hồ ly, cười nói: “Em có nói đội trường đâu, chẳng qua anh cũng vậy.”

Trong lúc Nhậm Tư nắm lấy cổ áo của Lâm Sam, Kỳ Tích đã lặng lẽ rời khỏi phòng.



Đây không phải lần đầu tiên Kỳ Tích đến đây biểu diễn. Cậu đã quen với hậu trường, không khó để tìm đến phòng chờ nhưng cậu có thể cảm nhận được ánh mắt và nụ cười của người đi đường giống như ai nấy đều biết cậu đang đi đâu tìm ai vậy.

Đi dưới áp lực cuối cùng Kỳ Tích cũng dừng lại ở phòng nghỉ cuối cùng. Cửa không đóng chặt, mơ hồ có thể nghe được âm thanh nói chuyện bên trong. Cậu gõ cửa, tiếng nói chuyện ngừng lại.

Vạn Sơ Không nói, “Mày đi ra được rồi đấy.”

Khóe miệng Trần Thắng Hàng giật giật: “Kỳ Tích có biết bộ mặt này của mày không?”

Anh ta đứng dậy lướt qua chiếc điện thoại đặt trên bàn. Miếng nứt góc trên bên phải màn hình đã thành những đường vân như lưới cá, mấp máy miệng vẫn tốt bụng nhắc nhở: “Thế nào cũng được, đừng có mà lộ liễu quá.”

Vạn Sơ Không đi tới bên cạnh cửa, cố tình nhẹ giọng nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, “Cho dù hôm nay tao nắm tay người ta trên sân khấu nói chúng tôi đang ở bên nhau thì cũng chẳng có ai tin.”

Trần Thắng Hàng nghẹn ngào.

Nhưng quả thật đúng là như vậy. Hai người ở bên ngoài bệnh viện ôm nhau thậm chí còn bị cư dân mạng nói Kỳ Tích đang che giấu chuyện yêu đương, không ai tin hai người là thật. Càng ngày càng nhiều người chắc chắn Kỳ Tích và một cô gái nào đó đang yêu nhau. Không đào được thần tượng trong vòng giải trí thì ra tay với những người ngoài giới. Ngay cả bạn học cấp Hai làm phóng viên của Kỳ Tích cũng bị cư dân mạng nghi ngờ.

Dường như Trần Thắng Hàng có thể tưởng tượng, nếu Vạn Sơ Không thực sự can đảm đứng trước mặt mọi người nói chúng tôi đang ở bên nhau thì rất có thể đám người trên mạng đó sẽ đóng dấu hai người họ thành tung hint xào couple. Tưởng tượng hình ảnh đó khá là buồn cười nhưng để đề phòng, Trần Thắng Hàng vẫn hỏi: “Chắc mày sẽ không làm thế đâu nhỉ?”

Vạn Sơ Không chỉ cười cười, không trả lời.

Vẻ mặt Trần Thắng Hàng như muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ để lại mấy chữ: “Đừng có điên nữa.”

Cửa mở ra, Kỳ Tích đứng ở bên ngoài, Trần Thắng Hàng chào cậu một tiếng.

Kỳ Tích vội vàng nói: “Cảm ơn anh lần trước đã giúp tôi nhé. Xin lỗi đã làm phiền anh như vậy.”

Trần Thắng Hàng còn chưa kịp trả lời thì Vạn Sơ Không đã xen vào: “Lần trước gì cơ? Mày làm gì?” Ánh mắt của anh bắn về phía Trần Thắng Hàng.

Trần Thắng Hàng giải thích: “Hôm ở quán bar bạn cậu ấy uống nhiều quá nên tao phụ dìu ra xe.”

Kỳ Tích lại nói một tiếng “Cảm ơn”, Vạn Sơ Không rũ mắt nhìn cậu, “Em không nói với anh.”

Lông mi của người đàn ông vừa dày vừa đen, lúc rũ xuống nhìn người giống như có chút cố ý tỏ ra yếu thế.

Trong nhát mắt Kỳ Tích bị sắc đẹp hạ gục, ngốc núc ních nói: “Hôm đó muộn rồi, với lại….”

“Với lại?”

Trần Thắng Hàng nghe hai người nói chuyện không thèm để ý đến anh ta cho nên thức thời dời chân bước đi tránh chuyện lại lây sang mình.

Kỳ Tích không thể nói đêm đó Tô Xảo Xảo làm cậu nghĩ đông nghĩ tây được. Dù sao hiện tại cậu cũng đã lựa chọn, Vạn Sơ Không cũng đã thừa nhận là bạn trai của cậu rồi!

Cho nên Kỳ Tích vội vàng nói: “Chúng ta vào phòng trước rồi nói.”

Vạn Sơ Không lại không nhượng bộ, còn cố ý bước về phía trước một bước đẩy cậu ra khỏi khung của: “Với lại sao?”

Kỳ Tích không còn cách nào khác, đành phải tìm lí do, “Với lại ngày đó em rất mệt, lại còn buồn ngủ nữa. Anh quên hôm sau em phát sốt à.” Ý nghĩ ban đầu của Kỳ Tích là để Vạn Sơ Không không truy cứu chuyện này nữa nhưng lại không ngờ người đàn ông này lại càng để ý.

“Trời lạnh như vậy mà còn không mặc quần áo dày vào, lại còn chạy ra bên ngoài nghe điện thoại không ốm mới là lạ.” Giọng điệu của Vạn Sơ Không có chút nặng nề, bàn tay siết chặt cổ tay Kỳ Tích.

Phản ứng đầu tiên của Kỳ Tích không phải là tránh ra mà là ngẩng đầu nhìn Vạn Sơ Không.

Nhìn thấy ánh mắt của Kỳ Tích vẫn trong trẻo phản chiếu hình bóng của mình, Vạn Sơ Không hơi mím môi, đẩy cửa ra nói: “Em vào đi.”

Sau khi vào phòng Kỳ Tích nói: “Không có ai như lần trước.”

“Phòng nghỉ này chỉ dành cho anh với Trần Thắng Hàng. Cậu ta không ở thì không có người khác.”

Kỳ Tích ngẩn người, “Vì sao?”

Vẻ mặt Vạn Sơ Không nhàn nhạt: “Đặc quyền.”

Thấy phản ứng của Vạn Sơ Không, Kỳ Tích đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhich.

Vạn Sơ Không cầm điện thoại trên bàn lên, quay đầu nhìn Kỳ Tích.

“Có phải em quấy rầy hai người nói chuyện không?” Kỳ Tích chần chừ một lúc rồi hỏi.

“Không có.” Vạn Sơ Không vẫy tay.

Kỳ Tích vẫn chưa dám tiến lại gần.

Vạn Sơ Không chủ động đi qua nắm tay Kỳ Tích nhưng lại cảm thấy như vậy còn chưa đủ cho nên anh hơi cúi người đặt cằm lên vai cậu: “Anh không có tức giận với em. Em đến đây anh rất vui. Chỉ là anh vừa nói chuyện điện thoại với mẹ.”

Kỳ Tích cái hiểu cái không, “Hai người cãi nhau à?” Cậu không biết nhiều về gia đình của Vạn Sơ Không.

“Không có.” Hơi thở Vạn Sơ Không có hơi chậm lại, siết chặt cánh tay ôm Kỳ Tích một chút, “Anh không muốn cãi nhau với bà ấy.”

Kỳ Tích nghe không hiểu, muốn đẩy Vạn Sơ Không ra một tí để nhìn nét mặt của đối phương nhưng lại bị ôm không có cách nào động đậy được.

“Bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau?” Vạn Sơ Không hỏi Kỳ Tích nhưng lại không đợi cậu trả lời, “32 ngày rồi.”

Kỳ Tích không tính kĩ được như thế, nghe vậy cũng hơi kinh ngạc. Cũng may là mặc dù không thể gặp mặt nhưng cứ cách bốn năm ngày thì hai người lại gọi điện thoại cho nhau.

“Lúc nãy vừa định đi tìm em thì em lại chủ động qua đây.”

“Em có nhắn tin cho anh, chắc anh không nhìn thấy.” Kỳ Tích trả lời.

“Anh có thấy nhưng chưa kịp trả lời.”

Vạn Sơ Không cuối cùng cũng chịu buông tay ra, bưng lấy mặt của Kỳ Tích nhẹ nhàng hôn xuống. Nhưng thay vì hoàn thành một nụ hôn đúng nghĩa thì anh lại vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ khóe miệng Kỳ Tích, từng chút từng chút làm ướt đôi môi của cậu, “Nhớ anh không?”

Kỳ Tích có chút xấu hổ nhưng Vạn Sơ Không lại không buông tha, “Không nhớ anh à?”

Kỳ Tích đành phải bắt kịp nụ hôn của Vạn Sơ Không, đưa đầu lưỡi vào miệng đối phương xem như câu trả lời.

“Anh nhớ em lắm.” Vạn Sơ Không vừa nói vừa kéo Kỳ Tích lên người mình, đè lên đôi chân đang cong lại của anh.

Kỳ Tích vòng vo: “Anh không trả lời tin nhắn cho nên em mới qua đây.”

Vạn Sơ Không cong cong khóe miệng nhưng vẫn chưa thỏa mãn, “Em còn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

Kỳ Tích lại gần, học theo động tác của Vạn Sơ Không, nhẹ nhàng cắn lỗ tai của người đàn ông nhưng cậu không cả gan như Vạn Sơ Không, chỉ dùng miệng mím chặt chứ không dùng răng, giống như mèo con thu móng vuốt.

“Thất Thất nhớ anh không?” Vạn Sơ Không thấp giọng hỏi.

Kỳ Tích nhắm mắt lại gật đầu, ngẩng đầu nhưng chờ mãi không có nụ hôn nào rơi xuống.

“Lần này em có chắc là muốn hôn không?” Vạn Sơ Không ôm lấy nửa khuôn mặt của Kỳ Tích, “Khi lên sân khấu, mọi người sẽ nhìn thấy đôi môi em đỏ bừng. Nếu MC hỏi thì em trả lời thế nào?”

“MC sẽ không hỏi đâu…”

Vạn Sơ Không lẩm bẩm: “Em phải nói là bị anh hôn thành ra như thế.”

Gò má Kỳ Tích ửng đỏ: “Vậy không hôn nữa.”

Vạn Sơ Không bật cười, xoa xoa đầu của cậu. Anh không đùa ác nữa nhưng cũng không có tiếp tục hôn mà đặt hai tay lên eo Kỳ Tích, dùng ngón tay véo nhẹ phần eo của cậu, “Nếu là chỗ không ai thấy thì được.”

Vừa nói anh vừa cúi xuống kéo vạt áo vốn đã được cài sẵn của Kỳ Tích, vừa xoa xương cụt qua lớp quần áo, vừa xốc nửa bên vạt áo lên, đôi môi ấm áp khẽ lướt trên làn da rồi cắn một cái lên eo Kỳ Tích. Toàn thân Kỳ Tích nóng lên, lập tức “A” một tiếng, đôi mắt ẩm ướt nhìn xuống người ở dưới.

Vạn Sơ Không vẫn đang giở trò lưu manh, “Không phải nói gặp mặt sẽ kêu cho anh nghe sao? Anh còn nhớ đó, Thất Thất đừng hòng chơi xấu.”

Thân thể Kỳ Tích lắc lư theo đôi tay của Vạn Sơ Không. Cậu biết rõ không phải bản thân đứng không vững mà là theo thói quen dựa vào ngực của người đàn ông, “Bây giờ không được đâu.”

“Sao lại không? Em chủ động đến tìm anh mà.” Vạn Sơ Không ra sức như muốn vò nát cơ thể Kỳ Tích, “Anh không nhịn được cũng có thể hiểu.”

Lần này thì nụ hôn rơi lên trán rồi thái dương của Kỳ Tích, Vạn Sơ Không nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Vợ ơi.”

Kỳ Tích đưa tay che miệng Vạn Sơ Không lại, ý không cho gọi mình như vậy nữa.

“Vợ ơi.” Vạn Sơ Không có phần cố chấp, bàn tay đang mân mê thắt lưng Kỳ Tích có chút chậm lại, “Em gầy quá.”

Kỳ Tích hừ hừ vài tiếng, không dám hôn lại Vạn Sơ Không, chỉ thể dụi đầu vào lồng ngực của người đàn ông.

Ngoài cửa có người tìm Vạn Sơ Không. Không giống như lần trước, lần này từ xa đã nghe được âm thanh.

“Ứng Sơn! Haizz, Ứng…. Vạn Sơ Không cậu đâu rồi?”

Kỳ Tích giật mình, Vạn Sơ Không đẩy cậu vào phòng thay đồ. Cửa đóng rất nhẹ nhưng tiếng “cạch” khóa cửa vang lên rõ ràng bên tai hai người.

Có người gõ cửa bên ngoài phòng nghỉ. Kỳ Tích biết rõ sẽ không có người phát hiện bọn họ nhưng nhịp tim vẫn không kìm được mà đập nhanh hơn.

Hơi thở của cậu còn chưa đều lại, Vạn Sơ Không đột nhiên áp sát bên tai: “Thật sự không hôn được à?”

Kỳ Tích sợ người bên ngoài còn chưa đi, có thể vào trong phòng kiểm tra, đè thấp âm thanh nói chuyện: “Là anh nói mà.”

Vạn Sơ Không lại lần nữa rũ mắt nhìn Kỳ Tích. Kỳ Tích nhịn không được đưa tay sờ lên nốt ruồi trên sống mũi của anh, người đàn ông mượn tay cậu cọ xát.

Trong lòng Kỳ Tích mềm nhũn, nhịn không được đành thoả hiệp: “Một chút thôi nha. Chỉ một chút thôi đấy.”

Trong chương trình đêm giao thừa, Lullaby6 đã nhảy một điệu nhảy thảm họa nhất trong lịch sử. Họ đã không hoạt động nhóm gần một tháng và hai ngày tập luyện ngắn ngủi là không đủ để để ráp đội hình. Ngoại trừ Kỳ Tích là dancer và Lâm Sam ra, những người khác đều mắc lỗi. Một người sai rồi kéo luôn người thứ hai cũng sai.

Sự việc này đã trở thành sự một chế giễu lớn trên hot search. Ngoài ra Kỳ Tích cũng có riêng mình một hotsearch nhưng may mắn là thứ hạng không cao.

Đêm đó Kỳ Tích nhìn thấy cái hotseach đó chỉ muốn đập đầu vào gối chết đi cho rồi.

Bởi vì tiêu đề của hotsearch là #Màu son của Kỳ Tích#