Buổi chiều, Mai Ly vừa tan làm trở về. Cô vừa đi qua con hẻm thì nhìn thấy Minh Thoại. Nhưng lần này cậu ta không bị gì cả. Thấy vậy, cô liền đi đến chào hỏi:
“Minh Thoại, cậu đứng đó làm gì vậy?”
“Bạn học Mai Ly.”
Nhìn thấy cô đi đến, cậu ta rụt rè lùi về sau.
“Cậu sao vậy? Chẳng lẽ bọn chúng vừa mới đi.”
Mai Ly nhìn xung quanh kiểm tra.
“Không có. Là mình không thấy quen khi có người khác tiếp xúc.”
“Hả?! Cậu bị bệnh sao?"
....
Mai Ly mua hai lon nước ngọt, đi đến công viên gần đó. Minh Thoại ngồi trên ghế đá nhìn thấy cô thì hơi cúi đầu.
“Sợ cái gì? Tớ không ăn thịt cậu đâu.”
Cô đưa lon nước ngọt cho Minh Thoại, sau đó ngồi xuống cạnh cậu ta.
“Cậu sống một mình trong nhà sao?”
“Ừm.”
“Cha mẹ cậu đâu? Họ không sống cùng với cậu à?”
“Bọn họ điều đi làm, không có thời gian.”
“À.”
Mai Ly cười cho qua.
Đột nhiên cô cảm thấy cuộc sống của Minh Thoại với cô cũng có nhiều điểm tương đồng với nhau. Ba mẹ cậu ta thì đi làm vắng mặt, để cậu ta một mình trong nhà từ nhỏ. Lớn lên bị bắt nạt cũng không có ai bảo vệ. Còn ba mẹ cô thì ly hôn, bà mất cô cũng trở thành đứa trẻ cô đơn. Nhưng may mắn hơn Minh Thoại là cô vẫn còn có Trương Khang, Trương Giao bên cạnh. Bọn họ cũng giống như gia đình thứ hai của cô vậy. Hạnh phúc và ấm áp.
“Bạn học, cậu có chuyện buồn sao?”
Minh Thoại hơi nghiêng đầu qua nhìn cô rồi vội cúi mặt xuống.
“Ừ. Tôi cảm thấy buồn vì một số người bị bỏ rơi trực tiếp hoặc gián tiếp.”
“Cậu bị bỏ rơi sao?”
“Ừm.”
Minh Thoại im lặng nghe Mai ly tâm sự. Câu chuyện của cô khiến tâm trạng cậu ta có chút rung động. Cảm giác cô cũng có cùng chung nỗi đau với mình. Bản thân lại không thấy bài xích với cô nữa.
Đều là những người lớn lên không cảm nhận được tình thương của gia đình. Có những lúc cảm thấy bản thân thật vô nghĩa trong thế giới rộng lớn này. Mọi thứ sinh ra đều xuất phát từ tình thương yêu nhưng một số người lại đánh mất nó chỉ vì những thứ xung quanh. Như thế có công bằng không?
“Bạn học, mình không biết bạn cũng có một quá khứ không vui đến vậy.”
“Ha…không hẳn là không vui. Chỉ là niềm vui và nỗi buồn cứ chen lẫn vào nhau. Hài hước mà bật khóc, khóc vì nó quá hài.”
“Sau này mình có thể làm bạn với bạn được không?”
“Sao cơ!”
Mai Ly hơi sửng sốt với đề nghị của Minh Thoại.
“Bởi vì..bởi vì mình thấy cậu rất hợp với mình. Trước giờ mình không có một người bạn nào thân cả. Cậu có thể trở thành bạn của mình được không?”
Minh Thoại ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt đầy sự chân thành.
Nhìn cậu ta Mai Ly rất hài lòng với lời đề nghị này. Cô chìa tay về phía cậu ta.
“Mãi làm bạn tốt của nhau.”
“Cảm ơn bạn.”
Minh Thoại bắt tay Mai Ly, mừng sắp khóc. Đây chính là người bạn đầu tiên cậu ta có được trong suốt những năm tháng học tập. Sự sung sướng này thật sự rất tuyệt.
Trò chuyện với Minh Thoại đến tối, Mai Ly chợt nhớ bản thân phải trở về ký túc xá. Cô chào tạm biệt Minh Thoại rồi chạy vụt đi.
Vừa chạy vào cổng ký túc xá thì một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Cà Chua.”
Cô quay lại nhìn thấy Trương Khang đang đứng trước cổng. Không biết anh đã đến từ lúc nào hay vừa mới đến.
“Anh Khang, sao anh lại đến đây vào giờ này?”
Trương Khang lúng túng nói:
“À, vô tình chạy ngang qua nên muốn ghé vào thăm bọn em.”
“Nhưng bây giờ tối rồi với lại anh cũng không vào bên trong được.”
“Cho nên anh mới đứng ở đây. Chúng ta nói chuyện chút không?”
“Vâng.”
Hai người đi đến khu vui chơi kế bên đó. Trương Khang lấy trong túi áo ra bánh ngọt đưa cho cô.
“Lúc nãy chạy ngang qua tiệm bánh thấy ngon nên anh đã mua hai cái, trên đường anh đã ăn hết một cái. Vị cũng ngon lắm, em ăn thử đi.”
“Cảm ơn anh.”
Mai Ly nhận lấy cái bánh từ Trương khang, vừa hay cô cũng đang đói bụng. Cắn một miếng lớn, cảm giác rất tuyệt vời.
Có lẽ trên đời này không có người đàn ông nào chu đáo, tinh ý như Trương Khang cả. Đó cũng là lý do mà cô rất thích anh.
“Em muốn tìm một người bạn cùng tiến trong học tập và sự nghiệp lẫn tương lai à?”
Mai Ly sửng sốt phun miếng bánh trong miệng ra.
“Phụt…khụ khụ…”
“Không sao chứ?”
Trương Khang vỗ vỗ lưng cô.
“Em không sao.”
Cô dần lấy lại bình tĩnh nhưng chưa dám đối mặt với Trương Khang.
Là ai đã nói với anh điều đó?
Nhưng mà người có thể nói điều này cũng chỉ có mỗi Trương Giao thôi. Thì ra đó chính là lý do mà cô ấy đã hỏi cô.
“Cà Chua, anh biết em không còn nhỏ nhưng cũng không vì vậy mà tìm “bạn” quá sớm. Nó sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến việc học tập của em.”
“Không như anh nghĩ đâu, Giao Giao cậu ấy nói lung tung thôi. Em vẫn đang tập trung cho việc học với lại em vẫn còn nợ tiền của anh mà. Sao em có thể nghĩ đến những việc khác được.”
Nghe Mai Ly nói thế Trương Khang mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may cô không có suy nghĩ đến chuyện nam nữ.
Nhưng mà, cô không nghĩ đến thì những người khác vẫn nhòm ngó đến cô đấy thôi. Trương Khang cảm thấy phiền muộn. Xem ra anh cần phải làm gì đó trước khi cô bị người khác cướp mất. Nhất định là thế rồi.
“Anh cũng muốn tốt cho em thôi. Sau này có ai đó muốn trở thành “bạn cùng tiến” với em thì em hãy nói cho anh biết. Anh có nhiều kinh nghiệm hơn em nên có thể chọn cho em người phù hợp với em.”
Mai Ly bật cười, nhìn anh cứ như ông cụ vậy.
“Anh lo xa quá. Em nhất định sẽ nói nếu có.”
Trương Khang thở dài, nhìn cô trìu mến. Bàn tay đặt lên đầu cô xoa nhẹ.