Mai Ly trở về phòng trong tâm trạng vui vẻ. Vừa đi vừa cười tủm tỉm như được mùa, làm Trương Giao ngồi trên giường không khỏi nhíu mày. Cô ấy như chú chim cánh cụt di chuyển đến cạnh Mai Ly tò mò.
“Cậu gì đó ơi! Có thể chia sẻ một chút niềm vui cho tớ không?”
Mai Ly nhìn qua Trương Giao phì cười. Lại nghĩ Trương Khang là một ông cụ non, còn Trương Giao thì như trẻ con. Hai tính cách hoàn toàn khác nhau, chẳng nhìn ra nổi một điểm chung. Vậy sao họ có thể là anh em của nhau được nhỉ?
Thấy Mai Ly không chịu nói, Trương Giao đâm ra khó chịu.
“Sao cậu cười hoài vậy Cà Chua? Có gì thì nói đi, ai ‘dựa’ cậu à?”
Nếu có gì thì nói cho cô ấy biết. Cứ tỏ ra thần thần bí bí khiến lòng Trương Giao nôn nóng muốn chết.
“Cậu đừng giận. Lúc về phòng mình có gặp anh cậu, hai bọn mình đã nói chuyện…”
Nói đến đây, cô chợt nhớ ra chuyện Trương Giao kể cho anh nghe về việc chọn “bạn”. Mai Ly chuyển sang thái độ nghiêm túc hỏi tội cô ấy.
“Giao Giao, có phải cậu đã nói chuyện gì cho anh cậu biết không?”
Không cần nói Trương Giao cũng biết cô đang nói điều gì. Nhưng mà nói ra anh của cô ấy cũng quan tâm Mai Ly nhỉ. Mới gửi có bức ảnh đã vội đi tìm người rồi. Nếu như làm lớn thêm một chút nữa không biết anh có thổ lộ luôn tình cảm của mình với Mai Ly không?
Sao trong lòng cô ấy nôn nóng đến chuyện đó quá nhỉ? Hay là thử lòng anh trai một phen.
Trương Giao cười hì hì, ánh mắt mưu mô nhìn qua Mai Ly.
“Tớ nói đó thì làm sao. Cậu cũng đâu khó chịu với chuyện này đâu nhỉ?”
Bị Trương Giao ép hỏi, cô lúng túng. Quả thật chuyện này đối với cô cũng không to tát gì. Nhưng mà Trương Khang hỏi lại khiến cô có cảm giác như bản thân vừa làm chuyện gì sai trái với anh. Có một chút dây dứt trong lòng.
Mai Ly quay mặt sang hướng khác, khó xử nói:
“Nhưng đó là chuyện hạt dưa thôi, cậu đừng đi nói lung tung với anh cậu như vậy. Anh ấy hỏi tớ tớ cảm thấy ngại lắm.”
“Ngại gì chứ? Anh trai tớ chỉ quan tâm em gái thôi.”
Trương Giao đi lên trước mặt Mai Ly, cô ấy nhướng mày, đôi mắt gian xảo nói:
“Hay là trong khi anh trai tớ chưa có gia đình thì cậu quen bạn trai đi. Để anh trai tớ giúp cậu phân tích, lựa chọn người thích hợp. Nếu không sao này anh ấy có vợ rồi, việc này cũng trở nên khó khăn đó.”
“Giao Giao à, tìm bạn đời đâu giống với việc mua cá ngoài chợ. Sao tớ có thể tùy tiện mà lựa đại một người không quen biết mà yêu đương. Đợi tớ kiếm trước rồi hẳn nói.”
Cô đẩy Trương Giao qua một bên, lấy đồ chuẩn bị đi tắm.
Nhưng Trương Giao đâu phải người dễ dàng bỏ cuộc như vậy. Cô ấy dang cánh tay chặn ngay cửa phòng tắm, nghiêm túc nói với Mai Ly:
“Ai nói với cậu chỉ người mua lựa cá? Đó chỉ là quy tắc cũ rích của người đi chợ đặt ra thôi. Còn thời đại của chúng ta chính là con cá đã lựa chọn được người mua nó, chỉ đợi người đó đến và theo về nhà.”
“Hôm nay cậu nói đạo lý làm tớ lấy làm lạ nhưng mà cái đạo lý này tớ chưa từng nghe bao giờ.”
Mai Ly nhún vai nhìn Trương Giao. Cô ấy bực mình phản bác.
“Cái gì mà chưa nghe bao giờ. Cậu không thấy người đi chợ mỗi lần lựa cá đều do dự chọn qua chọn lại rất nhiều lần nhưng cuối cùng họ lại chọn duy nhất con cá mà họ không quan tâm tới. Cậu có biết tại sao không?”
“Tại sao?”
“Vì tớ đã nói lúc nãy đấy. Con cá đó vốn đã chọn được người mua, dù có làm cách nào thì nó cũng sẽ được người đó mua về. Cũng giống như đàn anh Nam Hào đấy. Tớ thấy trong mắt anh ấy có gì đó với cậu, nếu như cậu cho người đó một cơ hội để tìm hiểu biết đâu hai người sẽ thành đôi.”
“Ha, Giao Giao..thì ra đây là ý đồ của cậu.”
Bây giờ cô mới hiểu lý do Trương Giao vòng vo từ nãy tới giờ với cô. Xem ra cô ấy đã có chuẩn bị từ trước. Mai Ly thở dài nói:
“Tớ với Nam Hào chỉ là gặp nhau vài lần rồi thôi. Ngoài ra cũng không có quan hệ gì cả, cậu cũng đừng nhọc tâm làm gì.”
“Không có chuyện gì tại sao lại đưa nước cho cậu? Không có ý gì mà lúc ở nhà ăn lại chọn ngồi cùng cậu mà không ngồi cùng tớ. Rồi còn việc chụp bóng giúp cậu ở sân banh là trùng hợp nhỉ? Nhưng mà nhiều cái trùng hợp như vậy chẳng phải là một trong hai đang cố ý tạo ấn tượng cho đối phương sao?”
“Tớ..cái này thì…”
Mai Ly ấp úng không biết giải thích. Những lời Trương Giao nói hình như không phải không có lý. Lần đầu được anh ta giúp cô thoát khỏi mấy tên côn đồ trong trường, sau đó là quả bóng, lần gặp mặt ở nhà ăn cả lần đưa nước cho cô ở cổng trường. Hình như việc này đâu thể nào trùng hợp như vậy nhỉ?
Chẳng lẽ Nam Hào đó thật sự để ý đến cô?
Trương Giao sớm nhìn rõ tâm tư bị lung lay của Mai Ly. Cô ấy cười thầm liền đẩy thêm tốc độ câu chuyện.
“Cứ xem mọi chuyện là một sự trùng hợp hữu duyên đi. Vậy thì tại sao người đó phải là cậu mà không phải người khác? Ví dụ là tớ cũng được mà.”
Mai Ly càng nghe Trương Giao nói, cô thấy đầu óc mình càng trở nên mơ hồ, không thể quyết đoán.
“Sao mà tớ biết được anh ta có ý gì chứ? Cũng là lần đầu gặp mặt thôi, tớ làm gì có khả năng đọc được suy nghĩ của họ.”
“Tớ cũng không có ý định làm khó cậu đâu, nhưng mà cậu với tớ cá không?”
“Cậu muốn cá cược cái gì?”
“Trong vòng ba ngày sắp tới, nếu Nam Hào không đến tìm cậu hoặc cả hai không trùng hợp gặp nhau thì tớ sẽ thua. Và cậu muốn điều gì cũng được.”
“Được. Là cậu nói nhé.”
Mai Ly giơ ngón tay út ra, Trương Giao liền hiểu ý ngoắt ngoéo tay với cô.