Nghiệp Duyên Hóa Định Mệnh

Chương 23: Rời đi



Sáng tuần sau cô nhờ chị phương gửi cho anh một phong bì chứa đơn ly hôn. Còn cô thì kéo vali ra sân bay. Sự ra đi của cô không ai biết chỉ có 2 người bạn thân

- Linh mày đừng khóc nữa

- Mày nhớ giữ gìn sức khỏe

- Tao biết rồi, tới đó tao sẽ liên lạc về

- Linh, nếu ai có hỏi mày về tao thì mày cứ nói là không biết gì nha

- Ừm

Cô đau lòng quay lại ôm 2 đứa bạn thân.

Mấy ngày sau anh về nhà không thấy ai, anh lập tức đi hỏi chị Phương. Chị liền nhớ đến cái phong bì hôm trước cô gửi, đưa liền cho anh

- Trong đây là gì?

- Cô chủ gửi cho anh

Anh mở ra thì thấy tên cô đã ký sẵn, chỉcó một đơn ly hôn không có một bức thư nào, không thể tin vào mắt mình, anh liền phóng xe đi tìm cô

Dú Lan thấy anh về thì ra chào hỏi

- Thiếu gia, cậu về rồi

Anh không bỏ qua lời chào hỏi của dú mà hỏi

- Thiếu phu nhân có về đây không

- Cậu nói gì vậy, cô ấy được xuất viện rồi sao

- Bà nói gì, ai nằm viện, sao tôi không biết, cả tuần nay cô ấy không về đây sao



- Dạ không

Anh nhíu mày kiếm, mặt đen xì liền gọi cho An An

- E có biết chị dâu đang ở đâu không

- Không, có chuyện sao anh

- Cô ấy gửi lại đơn ly hôn và bỏ đi rồi

Anh cúp máy, rồi bấm đúng tên Trần Hạo

- Uyển Nhi bỏ đi rồi

- Cái gì, cậu đang nói thật

- Cậu tìm cô ấy giúp mình

- Không có trong nước thì tìm ở nước ngoài khi nào tìm thấy thì thôi

Sau 1 tuần tìm kiến vẫn chưa có tin, Anh ngồi trên ghế xoa xoa thái dương " Uyển Nhi rốt cuộc e đang ở đâu, anh rất nhớ e"

Anh cảm thấy hối hận vì đã nghe lời cô ta bỏ mặt cô Từ ngày cô đi anh cho người lật tung lên những vẫn không tìm thấy cô, những tối được ở nhà anh thường ra sân đứng chờ cô về.

Cứ như vậy ngày qua ngày vẫn không thấy tin tức về cô

- Rốt cuộc e đang ở đâu, anh rất nhớ e!

Mỗi lần về nhà anh lại vào phòng cô, mỗi thứ vẫn giữ y nguyên lẫn mùi hương làm anh càng nhớ cô nhiều hơn

Cứ thế suốt ngày anh lao đầu vào công việc đến kiệtđể bớt nhớ cô, anh bỏ mặt nhà cửa, bỏ mặt cả cô ta,mà anh ngày nào cũng đưa bộ mặt diêm vương, ai thấy cũng sợ

Anh rủ Trần Hạo đi bar uống rượu



- Cậu như thế này cũng chả tìm thấy cô ấy đâu, có không giữ mất rồi tìm

- Tôi có lỗi với cô ấy, cô ấy nằm viện cả tuần do bị tai nạn mà tôi chẳng quan tâm, chỉ nghe lời nói người khác mà hiểu lầm lạnh nhạt với e ấy

Anh không nói gì chỉ biết uống hết ly này đến ly khác đến khi say thì thôi

Trần Hạo nhìn chướng mắt giựt ly lại

- Cậu đừng uống nữa sẽ có hại cho sức khỏe

- Cậu kệ tôi

Trần Hạo không biết khuyên ngăn anh làm sao khi tâm trạng anh rất tệ

Trần Hạo đang uống thì nhớ ra

- Không phải e ấy có 2 người bạn thân sao, cậu tìm cách hỏi thử nhe

- Tôi đã hỏi rồi, 2 người đó nói không biết e ấy ở đâu cả

- Họ không chịu nói hay do e ấy không muốn gặp cậu

Anh rất buồn bực khi cô thực sự rời xa anh, giờ anh mới biết cô ấy quan trọng với mình đến nhường nào, anh thực sự đã yêu cô

Anh vừa uống miệng vừa lẩm nhẩm

- Uyển Nhi e về với anh đi, anh biết lỗi rồi, anh sẽ tránh xa cô ta, e muốn đánh hay muốn làm gì anh cũng được chỉ cần e quay về. Anh rất nhớ e

Cứ thế anh uống say đến không biết trời đất gì, Trần Hạo phải đưa anh về nhà, đỡ anh lên phòng. Anh không muốn lên phòng mà đi đến phòng cô.

Đã một thời gian anh cho người tìm kiếm ngày đêm nhưng vẫn là con số không

Anh càng ngày càng lạnh lùng hơn, mặt không có lấy một nụ cười, chẳng hề bận tâm đến cô ta, mà mua 1 căn hộ cho cô ta dọn ra ngoài. Lúc đầu cô ta chẳng chịu cứ biện cớ này cớ khác, anh hiểu ý chuyển một số tiền lớn cho cô ta để đổi lại sự bình yên.