Nghiệp Duyên Hóa Định Mệnh

Chương 24: Chương </span></span>23-2



5 năm sau

Từ lúc Uyển Nhi rời đi đến giờ anh vẫn cậm cụi làm việc, anh chưa hề tư tưởng đến cô gái nào khác

Cô ta từ khi nhận được số tiền lớn từ anh, đã có bước phát triển mới nổi tiếng hơn, đến giờ không còn dính líu gì đến anh nưa

- Thưa thiếu tướng theo tin tức cung cấp về thì chị dâu nhỏ sẽ về nước trong tuần tới

Miệng cong lên vô cùng đẹp kèm theo ánh mắt nhớ nhung, anh muốn khẳng định

- Cậu nói thật

- Dạ

Tuần sau, tại sân bay

- Uyển Nhi, tao ở đây này

Cô chạy đến ôm chặt cô bạn thân của mình

- Chào mừng mày đã về, tụi tao nhớ mày lắm, nay má Minh bận đi công tác nên không ra đón mày được, về thôi

- Việc tao nhờ mày đã làm xong chưa

- Dạ thưa rồi chị hai

2 đứa nhìn nhau nhe răng cười, Linh Linh chở cô về căn hộ mà cô đã nhờ thuê trước, cô đi 1 vòng xem nhà đầu gật gật nói

- Nhà hơi nhỏ nhưng đủ tiện nghi, và gần cơ quan nữa, tao ưng lắm, cám ơn mày nhe Linh

- Cái con nhỏ này, hôm nay còn khách sáo

- Thật sự tao cám ơn mầy rất nhiều nếu thời gian qua không có tụi bây thì giờ không biết tao thế nào.

- Ừm tao nhận tấm lòng của mày, trưa rồi vô ăn cơm thôi, tao có mua thêm 1 phần cho mày nè

- Tao nhớ cái hương vị này ghê

Lúc này thoại reo

- Thưa giám đốc chiều nay e có một cuộc họp với cty xây dựng T&N

- Dạ, e biết rồi, chị cứ sắp xếp đi

Tại doanh trại

- Cậu đãcđiều tra được e ấy đang ở đâu chưa

- Rồi rồi, thưa anh hai, e ấy đang ở chung cư Nguyên Điền tầng 8 phòng 808

- Cậu mua cho mình căn hộ cạnh căn của e ấy nhe

- Cậu định làm gì

- Theo đuổi lại e ấy

Anh thầm cười trong lòng đầy hi vọng



Tại nhà chính nhà họ Dụ

- alo, chào nội, con là Uyển Nhi, người có khỏe không ạ?

Nội kinh ngạc, xúc động nở nụ cười, mắng yêu cô

- Uyển...Nhi, con bé này, đến giờ mới chịu điện cho bà, con có biết bà lo lắng cho con lắm không

Cô nở nụ cười mà đáp

- Con mới về nước, mọi người trong nhà đều khỏe hết phải không bà

- Mọi người đều khỏe, vài hôm nữa con về nhà chơi với nội nhe

- Dạ, để con sắp xếp thời gian nhe nội, vì con mới về nước nên công việc rất nhiều

- Con sẽ đến nhà chơi nhưng nội phải hứa với con 1 chuyện con mới về

- Cái con bé này có gì mà úp úp mở mở

- Đừng nói cho Thiếu tướng biết là con về

- Con đi lâu quá nên không biết nó đã là Trung tướng rồi

- Quyết định vậy nha nội, giờ con có việc nên con cúp máy trước, tạm biệt nội, nội giữ gìn sức khỏe

Vài ngày sau, tại nhà chính nhà họ Dụ

- Nội nói cho con biết hôm nay con bé về nhà chơi, con phải tìm cách về nha đó

- Dạ, con biết rồi, nội nhớ nói An An phải phối hợp với con đó

- Nội biết rồi

Chiều hôm đó, cô giải quyết xong công việc sớm, trên đường về nhà tiện thể ghé vào nhà chính thăm nội

*ting tong*

Người làm ra mở cửa

- cô Uyển Nhi

- Dú Lan, đã lâu không gặp người có khỏe không ạ?

Dú Lan là người làm lâu năm của nhà họ Dụ, Dụ gia coi bà ấy như người một nhà

- Dú khỏe, cô mau vào nhà đi, lão phu nhân đang đợi cô, còn quà để dú kêu người đem vào

- Vậy phiền dú Lan

Uyển Nhi chạy vào nhà nhìn thấy nội thì chạy đến chùi người vào lòng bà

- Nội con nhớ người lắm

- Bà rất nhớ con, chụi oan ức, rời đi cũng không chịu nói với nội, con đã ăn gì chưa, vô ăn tối với nội



Nội kêu dú Lan làm thêm mấy món cô thích

- Con nhớ tay nghề của dú lắm

- Vậy con ăn nhiều vào

Đúng lúc này An An, Trần Hạo và anh vừa đi vừa nói chuyện rôm rả, biết là cô đã đến, An An giả vời hỏi dú

- Nhà mình có khách hả dú Lan

- Dạ, là cô Uyển Nhi đến chơi

An An chạy nhanh vào ôm cô

- Chị dâu, e rất nhớ chị

Cô nghe tiếng nói quen thuộc liền xoay người lại thấy anh đang đứng nhìn ở đó nhìn mình. Cô nhìn anh, anh nhìn cô hai người cứ thế mà 4 mắt nhìn nhau. Uyển Nhi lấy lại bình tĩnh đứng dậy gật đầu chào anh.

- Tụi con ăn tối chưa, nếu chưa thì vào ăn chung đi

- Con ăn no rồi, con xin phép về trước, hôm nào rảnh con sẽ đến thăm nội.

Nói xong cô vội đi nhanh ra cửa, thấy cô cứ thế bước đi tránh né mình, anh tức giận bước đến nắm tay cô kéo về phòng

- Anh làm cái gì vậy, thả tôi ra

Cô gồng hết sức nhưng sức lực của cô chỉ như gãi ngứa đối với anh thôi. Cô cố gắng chống đẩy khỏi cửa phòng nhưng bất thành, bị anh vác lên đem vô phòng và khóa chặt cửa

- Thả tôi ra, tôi cảnh cáo ...ưm...ưm

Chưa nói hết câu anh đã khóa chặt miệng cô bằng miệng của mình. Và đưa lưỡi khoái đảo khoang miệng cô

Uyển Nhi cô hết sức đẩy anh ra tỏ vẻ không nguyện ý nhưng càng như thế anh lại càng hôn mãnh liệt hơn

Đến lúc cô thở được nữa anh mới luyến tiếc buông tha, đôi môi cô đã hơi sưng đỏ lên

Phải nói là anh rất nhớ cô, đã 5 năm rồi anh mới được nhìn thấy cô, được ôm hôn cô vậy mà cô lại tỏ ra căm ghét anh đến thấu xương tủy.

   Chương trước

chương 22: Rời đi

Chương sau

chương 24

 Comments

chapter content
Hồ Vân

hóng quá

2023-06-07

  1

Toàn bộ   Chapter 1 chương 1: Gặp lại 2 Chương 2 3 Chương 3 4 Chương 4 5 Chương 5 + 6 6 Chương 5+6 7 chương 7 8 chương 8 9 chương 9 10 chương 10 + 11 11 chương 10 + 11 12 chương 12: Ngày về 13 chương 13 14 chương 14: Động lòng 15 chương 15 16 Chương 16: Quan tâm 17 chương 17 18 chương 18 19 chương 19 20 chương 20: Có biến 21 chương 21 22 chương 22: Tai nạn 23 chương 22: Rời đi 24 chương 23 25 chương 24 26 chương 25 27 chương 26 28 chương 27 29 chương 28 30 chương 29: Ngày cưới An An 31 chương 30 32 chương 31 33 chương 32 34 chương 33 Chương trước Chương sau
chapter content