Thân là thượng thần, Dạ Uyên cũng đã tích cốc từ rất lâu, đã sớm không còn ăn thức ăn phàm tục nữa, bình thường cũng chỉ hít gió Tây Bắc...khụ, là ăn thanh khí để sống.
Mà Cửu U Chi Địa, bởi vì là cấm địa trong truyền thuyết, nên khuôn viên mấy trăm dặm xung quanh, căn bản là cũng chẳng có nổi một thành trấn nào.
Do đó, một thời nửa khắc, muốn tìm được đồ vật có thể ăn, quả thật cũng không phải là chuyện đơn giản gì.
Ngẩng đầu, nhìn xem từng đóa hoa tuyết đang chậm rãi tung bay, nhuộm trắng đất trời, Dạ Uyên lúc này mới chợt nghĩ tới, hôm nay dường như là ngày mùng 8 tháng chạp...
"Đi thôi, dẫn các ngươi đi ăn cơm chùa."
Ngay khi ba bánh bao nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đang xảy ra, thì trời đất quay cuồng, ba người bọn họ cũng đã bị Dạ Uyên túm lấy cổ áo, "tay xách nách mang" xé rách hư không rời đi.
Nếu có người hỏi, trải nghiệm của một phàm nhân khi được thượng thần đứng đầu thiên địa mang theo, xuyên qua hư không là gì...
Thì ba người bọn họ nhất định sẽ nói cho đối phương biết:
Quả thật là TUYỆT-KHÔNG-THỂ-TẢ!
Cho dù kiếp trước đã từng trải qua một lần, nhưng sau khi trùng sinh sống lại, bọn họ vẫn không thể diễn tả được loại cảm giác "tiêu diêu khoái lạc" này.
Giống như bản thân vừa chạy ba trăm vòng quanh quảng trường, lại bị ép leo lên tàu lượn siêu tốc, ngồi tới ngồi lui mấy trăm lần.
Khi đặt chân xuống đất, thì chỉ có cảm giác hồn phách sắp bay ra khỏi thể xác, cả người phù phiếm trên chín tầng mây.
Trái tim trong lồng ngực cũng tỏ vẻ: bản thân đã phải gánh chịu cú sốc quá lớn, chỉ muốn đình chỉ công tác trong vài giây...
Sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, mãi đến khi đã tiến vào một ngôi phật tự vô cùng tráng lệ, được người ta đưa cho ba bát cháo Lạp Bát, ba hồn bảy phách của bọn họ mới có thể miễn cưỡng quay về vị trí cũ.
Đồng thời cũng nhận ra, "cơm chùa" mà Dạ Uyên nói tới, thật sự chính là "cơm chùa" theo đúng nghĩa đen.
( Cháo Lạp Bát - loại cháo được nấu từ gạo nếp, hạt dẻ, đậu đỏ, táo đỏ,... Thường được dùng để cúng Phật trong ngày mùng 8 tháng chạp.)
Vô Bi Tự nằm ở giao giới của Nhân Giới và Ma Giới, có thể xem như là thánh địa của Phật Môn.
Nơi đây hương hỏa thịnh vượng, là tịnh thổ mà rất nhiều người tu hành đều một lòng hướng tới.
Lúc này, trong một gian chính phòng của Vô Bi Tự, Dạ Uyên cũng đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lẳng lặng uống trà với một lão tăng nhân.
Từ bề ngoài nhìn xem, tuổi tác của đối phương tựa hồ cũng đã rất cao, vầng trán cùng khóe mắt đều tràn đầy nếp nhăn.
Trên người đối phương chỉ mặc một bộ tăng y màu xám tro vô cùng cũ kĩ, chẳng khác gì lão tăng quét rác trước cổng chùa.
Thế nhưng, chỉ cần là người có bối phận cao trong tứ giới đến đây, thì nhất định sẽ có thể nhận ra, lão tăng thoạt nhìn thường thường không có gì lạ này, lại chính là tổ sư gia khai sáng Vô Bi Tự!
Nhất Năng đại sư - thánh tăng đức cao vọng trọng của Phật Môn!
Thời khắc này, sau khi nghe Dạ Uyên kể rõ đầu đuôi ngọn ngành về lai lịch của ba tiểu nam hài ở phòng bên cạnh, Nhất Năng đại sư cũng đã yên lặng lần chuỗi tràng hạt trong tay, trong đầu chỉ sót lại một ý niệm duy nhất...
Rốt cuộc là thù hận to lớn đến mức nào mới khiến Thiên Cơ Lão Nhân "tàn nhẫn" đến mức đưa ba tiểu hài tử đó vào ma trảo của Dạ Uyên vậy chứ?
Đã quen biết trên dưới mấy vạn năm, ông hiểu rất rõ, tính cách vị hảo hữu này của mình là như thế nào...
Nói y xấu... Thì tựa hồ cũng không tệ đến như vậy.
Nhưng nếu muốn nói là tốt... Vậy thì quả thật vẫn rất miễn cưỡng.
Chỉ có thể nói, nếu kiếp trước không làm việc ác bất tận, thậm chí là hủy diệt thế giới, thì kiếp này tuyệt đối sẽ không có khả năng xui xẻo đến mức bị y nhận làm đồ đệ!
"Vậy ngươi dự định sẽ làm thế nào?"
Đã sớm nghĩ tới đối phương sẽ hỏi như vậy, nên lúc này, Dạ Uyên cũng đã đạm nhiên đáp: "Đợi bọn họ ăn xong rồi..."
"Liền đến từ nơi nào, đưa trả về nơi ấy."
Không biết là suy nghĩ điều gì, động tác lần tràng hạt hơi ngừng lại một chút, Nhất Năng cũng đã trầm giọng hỏi: "Chẳng lẽ ngươi thật sự không có ý định giữ bọn họ lại sao?"
"Giữ ba cục bột nhỏ đó lại làm gì? Để ăn dần à?"
Nhất Năng đại sư:......
Có phần bất đắc dĩ mà thở dài, nhìn xem vị thượng thần phong hoa tuyệt đại đang ngồi trước mặt, Nhất Năng cũng chỉ có thể chầm chậm nói ra một sự thật: "Dạ Uyên, ta có cảm giác, thọ nguyên của mình cũng đã sắp tận rồi..."
"........."
Bàn tay cầm lấy ly trà vô thức siết chặt, đối diện với ánh mắt tang thương của Nhất Năng đại sư, Dạ Uyên chỉ nhẹ nhàng rũ mắt, không hề bận tâm mà ứng thanh.
"Ừ."
"Khi nào quy tịch thì để người đến báo với ta một tiếng, ta nhất định sẽ đến ăn đám."
Nhất Năng đại sư:......
Tuy rằng đã rất quen thuộc với cách thức nói chuyện làm người khác tức chết này của Dạ Uyên, nhưng Nhất Năng bây giờ vẫn cứ không nhịn được mà bị y làm cho nghẹn một hơi.
Nhất thời, những gì sắp sửa nói ra cũng đều bị vô thức nuốt ngược trở về.
May mắn là, không để Nhất Năng quẫn bách quá lâu, Dạ Uyên cuối cùng vẫn nói tiếp: "Bổn tọa sẽ tìm Cửu Chuyển Kim Đan cho ngươi."
Trong lòng hơi động, nhưng việc duy nhất mà Nhất Năng có thể làm bây giờ cũng chỉ là mỉm cười, mang theo một chút bi ai.
"Ý tốt của ngươi, ta xin nhận, nhưng mà Dạ Uyên, ngươi có lẽ cũng đã cảm nhận được, những thứ linh đan diệu dược đó, đối với cơ thể của ta bây giờ, căn bản là cũng chẳng còn bao nhiêu tác dụng nữa."
"Những năm qua, vì để giúp ta tục mệnh, kéo dài thọ nguyên, ngươi đã không ngừng bôn ba, tìm kiếm đủ loại thiên tài địa bảo..."
"Dạ Uyên, ngươi đã làm đủ nhiều..." Rõ ràng đã là một lão quái vật sống mấy vạn năm, nhìn qua không biết bao nhiêu thương hải tang điền, nhưng thời khắc này, Nhất Năng lại khiến Dạ Uyên có một loại cảm giác, giống như... Ông đang sắp khóc...
"Đời này có thể quen biết ngươi, đó chính là phúc phần lớn nhất của ta."
"Là một phàm nhân, có thể kéo dài được chút hơi tàn, sống đến ngày hôm nay, đối với ta mà nói, kỳ thực cũng đã đủ rồi."
"Ta chỉ hy vọng, sau khi ta chết, mỗi ngày của ngươi đều có thể trải qua một cách vui vẻ, không phải cô độc một mình..."
Thế nhân đều truy cầu trường sinh.
Nhưng lại không biết rằng, cảm giác khi bản thân trở thành người duy nhất bất tử bất diệt trên thế gian này, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn xem thân bằng hảo hữu, những người mà ngươi yêu thương, quý trọng, từng người lại từng người chết đi...