Sau khi trò chuyện với Nhất Năng, rời khỏi Vô Bi Tự, Dạ Uyên rốt cuộc vẫn là thay đổi suy nghĩ, lựa chọn nghe theo lời đối phương, thu nhận ba tiểu nam hài này.
Bất kể là ở hiện đại hay sau khi xuyên không đến dị giới, đối với việc chăm sóc hài tử, Dạ Uyên thật sự là hoàn toàn không có kinh nghiệm gì!
Không thể làm gì khác hơn, trên đường trở về Cửu U Chi Địa, y cũng chỉ có thể bỏ ra chút thời gian, đi đường vòng đến địa vực của Nhân Giới, ghé vào một tòa thành nhỏ.
Kiếp trước đã từng sinh sống ở đây hơn 200 năm, nhưng lần nữa trở về Cửu U Chi Địa, tâm trạng của ba người bọn họ vẫn vô cùng ngổn ngang.
Có hoài niệm, có xúc động, còn có một chút mông lung... Giống như bản thân đang nằm mơ.
Như đã nói trước đó, hoàn cảnh của Cửu U Chi Địa thật sự là vô cùng khắc nghiệt. Cây cối gần như không thể sinh tồn, tất cả đều vặn vẹo, không có sức sống.
Mặt đất khô cằn nứt nẻ, mãn tầm mắt đều là bạch cốt khô lâu, sương đen dày đặc bao phủ thiên khung, mặt trời bị che khuất, khiến ánh sáng chiếu rọi đến cũng trở nên vô cùng mờ ảo.
Bởi vì vẫn đang ngẩn người, nên trong lúc không chú ý, dưới chân Diệp Nhiên cũng đã vô ý vấp phải một đoạn xương trắng. May rằng, ngay khi hắn vừa mất thăng bằng, sắp sửa té ngã, thì một bàn tay thon dài, tinh mỹ, sạch sẽ như bạch ngọc cũng đã kịp thời duỗi ra, giữ lấy hắn.
"Tay ngắn chân ngắn, đi đường phải cẩn thận một chút."
Tuy lời nói không quá dễ nghe, nhưng suốt quãng đường tiếp theo, Dạ Uyên vẫn luôn âm thầm để ý đến ba cục bột nhỏ này, chỉ sợ bọn họ sẽ sơ ý mà ngã nhào, "nhiệt tình chào hỏi" mấy bộ xương khô trên đất kia.
Dạ Uyên đi ở phía trước, lúc này, dưới ánh sáng mông lung, bộ huyền sắc trường bào cùng với chiếc áo choàng lông đen kịt mà y đang mặc, dường như cũng đã sắp sửa hòa vào trong lớp sương đen đang phủ kín không gian kia.
Mái tóc y rất dài, lại vô cùng mềm mại, nửa dưới buông xõa, nửa trên lại chỉ dùng một cây trâm bạc tùy ý vấn lên.
Theo bước của y, những sợi tua rua tựa như thác nước bên dưới đuôi trâm cũng đã chậm rãi lay động, truyền đến âm thanh nhẹ nhàng như chuông bạc, thanh thuý dễ nghe.
Có lẽ là phát giác được mấy củ cải nhỏ này đang nhìn mình, mi mày hơi cau lại, Dạ Uyên đã rũ mắt, giọng nói cũng không quá dịu dàng: "Nhìn đường đi, đều nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có hoa sao?"
Được rồi, đúng như lời y nói, trên mặt y thật sự có hoa.
Đó là một hình xăm nho nhỏ nằm ở giữa mi tâm, có hình dạng giống như một đóa hắc liên đang nỡ rộ, tỏa ra khí tức yêu mị, tà dị.
Kể từ khi Dạ Uyên xuyên không đến thế giới này, đóa hoa điền này cũng đã đi theo y, tựa như trời sinh liền như thế, không thể xóa bỏ, cũng chưa từng phai mờ.
Rõ ràng thần sắc trên mặt đều là vẻ không kiên nhẫn, nhưng dưới ánh sáng mờ ảo, dung nhan của người trước mắt, vẫn khiến ba kẻ trùng sinh nào đó nhìn đến ngây ngẩn.
Sườn mặt tinh mỹ, tựa như do tinh hoa nhật nguyệt đúc kết thành. Mắt phượng rất đẹp, có chút hẹp dài, lông mi cong vút, đen tuyền một mảnh, khiến đôi mắt đều vì thế mà trở nên sâu thẳm thêm vài phần.
Khi nhìn về phía bọn họ, bên trong đôi mắt này cũng không có quá nhiều cảm xúc dư thừa.
Tựa như một tấm gương, có thể nhìn thấu hồng trần, phản chiếu hết thảy ô uế, khiến người ta có cảm giác tâm tư đều bị nhìn thấu, không chỗ che thân.
Rõ ràng chỉ đứng yên một chỗ không làm gì, nhưng trong lúc bất tri bất giác, trên người y vẫn sẽ tỏa ra khí chất vô cùng đặc thù của thượng vị giả chấp chưởng thiên hạ, vừa thần bí, lại vừa bễ nghễ chúng sinh.
Vội vã đè xuống sự rung động, ba củ cải nhỏ cũng đã vội vàng dời mắt, chỉ sợ Dạ Uyên sẽ thông qua ánh mắt của bản thân, nhìn ra điểm dị thường.
Nhưng đồng thời, trong lòng lại không nhịn được mà cảm thấy ảo não...
Tại sao sống lại một kiếp, sư tôn của bọn họ vẫn yêu nghiệt như vậy chứ?
Đây rõ ràng là muốn để bọn họ giẫm vào vết xe đổ kiếp trước, đi trên con đường "khi sư diệt tổ" không lối về mà!
Không mất quá nhiều thời gian, bốn người bọn họ cuối cùng cũng đã đến nơi.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, có lẽ sẽ không có người tin tưởng, bên trong Cửu U Chi Địa, lại có một ngọn núi như thế này...
Bốn phía linh khí lượn lờ, đỉnh núi cao vút, tựa như một thanh thần kiếm xông thẳng vào vân tiêu, trực tiếp vạch phá sương đen cùng kết giới, khiến dương quang một lần nữa chiếu rọi thiên địa, xua tan chướng khí đang bao trùm ở xung quanh.
Đạp lên từng bậc thiên thê, càng lên cao, nơi đây lại càng cho người ta cảm giác giống như lạc vào tiên cảnh.
Cho đến khi dừng trước một cánh cổng có điêu khắc ba chữ "Lạc Thần Phong", cảm xúc của ba bánh bao nhỏ cũng đã có chút ngổn ngang.
Kiếp trước, nếu không phải những sóng gió đó liên tiếp ập đến, bọn họ có lẽ cũng đã không bị ép rời khỏi nơi này...
"Trước khi tiến vào đây, bổn tọa có một chuyện phải nói rõ với các ngươi."
Giờ phút này, rút đi vẻ hờ hững, trong giọng nói của Dạ Uyên cũng đã tràn ngập sự nghiêm túc: "Đó là hiện giờ, nếu các ngươi nhớ phụ mẫu, người nhà của mình, hay đang do dự gì đó, thì vẫn có thể trở về..."
"Nhưng nếu đã bước qua cánh cổng này, cam nguyện bái bổn tọa làm sư tôn, thì các ngươi cũng đã không còn cơ hội quay đầu, dù sống hay chết, đời này kiếp này, cũng chỉ có thể làm đệ tử của bổn tọa."
"Vĩnh viễn không thể, cũng như không có cơ hội để hối hận."
Nghe thấy những lời này, không giống kiếp trước bị dọa đến xanh mặt, bọn họ bây giờ lại chỉ có cảm giác rất hoài niệm.
Quả nhiên, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, sư tôn của bọn họ vẫn cứ bá đạo, ngang tàn, lại cố chấp đến như thế.
Một khi đã nhận định điều gì, thì cho dù chết, cũng sẽ không bao giờ thay đổi.
Giống như kiếp trước, dù bị lần lượt tổn thương, lần lượt phản bội, thậm chí bị toàn thể thần ma trên khắp tứ giới nhắm vào, y vẫn chưa từng bỏ rơi, chối bỏ ba tên nghiệt đồ như bọn họ...
**Ba đứa này kiếp trước đều cầm tinh con báo, báo sư tôn từ nhỏ đến lớn, ngược sư tôn lên bờ xuống ruộng. Kiếp này sống lại, chuẩn bị báo tiếp part 2.