Tự Ninh đang trên đường trở về công ty sau giờ ăn trưa, thì đột nhiên lại có một chiếc xe sang trọng và bóng nhoáng chạy tới. Trông có lẽ... người bình thường không mưa nổi.
Cứ tưởng là nó chỉ lướt qua cô nhưng... hình như không phải vậy,nó đang giảm tốc độ và chạy chậm theo bước chân của cô. Thấy lạ,Tự Ninh dừng lại và quả nhiên, chiếc xe đó cũng dừng lại.
Tự Ninh nghiêng đầu đứng nhìn chiếc xe một lúc, rồi đột nhiên có hai người đàn ông mặc áo đen bước xuống. Trông có lẽ là vệ sĩ!
- Mời Phó tiểu thư theo chúng tôi!
Một tên thì mở cửa xe, còn một tên thì đứng với tư thế mời chào với cánh tay hướng đến cửa xe đã được mở sẵn.
Bọn họ... là đang muốn làm gì!
Tự Ninh có chút hoảng hốt, theo bản năng... cô đã lùi về sau vài bước.
- Phó tiểu thư! Mời!
Hắn ta lại một lần nữa lên tiếng.
- Tại sao tôi phải đi theo mấy người chứ? Nếu tôi cứ không theo thì sao?
Tự Ninh vừa dứt lời thì họ liền tiến tới và kéo cô vào xe.
- Vậy thì xin lỗi, chúng tôi chỉ còn cách dùng biện pháp mạnh thôi!
- Không! Thả tôi ra! Các người muốn làm gì!
...----------------...
Trong mơ hồ, Tự Ninh đã đến một nhà hàng, nhưng, cô cũng không rõ tại sao mình lại phải đến đây nữa. Và... người đàn ông tầm sáu mươi tuổi trước mặt mình là ai cô cũng không rõ.
Chẳng lẽ người muốn gặp cô là ông ta sao? Nhưng tại sao chứ? Rõ ràng là trong trí nhớ của cô, cô chưa bao giờ gặp ông ta mà. Cơ mà... đây là phòng VIP đấy! Không lẽ... đây là đối tác làm ăn của Cung Thời Niên?
- Rốt cuộc ông là ai? Tại sao lại muốn gặp tôi?
Tự Ninh giả vờ nghiêm túc để che bớt đi sự lo lắng của mình.
- Chắc cô cũng thường nghe Cung Thời Niên nhắc về tôi nhỉ? Xin tự giới thiệu,tôi là Phan Trấn Vũ - cha của Thời Niên!
Sao cơ? Ông ta? Cha của Thời Niên à? Cái người mà anh ấy ghét cay ghét đắng? Nhưng... sao ông ta lại muốn gặp mình?
- Cô đừng hoảng! Tôi muốn gặp cô thật ra cũng chẳng có ác ý gì! Chỉ là... gần đây tôi nghe được tin... cô là bạn gái của Thời Niên nên... tôi muốn gặp ấy mà!
Sao ông ấy lại biết được?
Tự Ninh hoảng đến mức trợn tròn mắt.
Xem thái độ của cô ta... chắc là đúng rồi! Nhưng... tại sao con trai của Phan Trấn Vũ mình lại có đôi mắt tệ hại đến mức này chứ?
- Rốt cuộc là tại sao ông lại muốn gặp tôi? Chắc chắn là không đơn giản là gặp mặt đúng không?
Ông ta cười lạnh một tiếng rồi nghiêm túc đan tay lại.
- Cô rất thông minh đấy!
Nói xong, ông ta ra lệnh cho tên vệ sĩ kế bên đem lại một cái túi màu đen.
Ông ta cầm chiếc túi trên tay và nhìn Tự Ninh bằng một ánh mắt nham hiểm, khó lường.
- Trong cái túi này có chứa một thứ rất quý giá. Nó là thứ mà ai cũng muốn có và sở hữu thật nhiều và chắc hẳng một điều rằng... cô cũng muốn có được. Và.... nếu cô muốn xó nó thì hãy chia tay với Cung Thời Niên đi!
Giờ cơ?
Tự Ninh nghe thấy lời ông ta nói như sét đánh ngang tai làm cô bị đóng băng.
- Hả?
Lúc cô hoàn hồn lại cũng chẳng biết nói gì ngoài "hả".
- Cô cũng biết mà nhỉ? Nó thật ra là con trai ruột của tôi và... sớm muộn gì cũng sẽ thừa kế gia nghiệp. Bởi vậy... vợ của nó chỉ có thể là một tiểu thư đài cát thôi. Một là vừa xứng với Thời Niên và môn đăng hộ đối. Hai là, có thể giúp gia tộc mở rộng tiền đồ và... có thêm nhiều mối quan hệ.
Trước nụ cười lịch sự của ông ta, Tự Ninh tối sầm mặt lại, cô cúi đầu và thốt ra một câu.
- Chỉ có vậy thôi sao?
- Gì mà chỉ có vậy? Không lẽ tôi đã nói đến đây rồi mà cô còn chưa tự nhìn lại bản thân mình sao? Cô... có cái điểm nào đáp ứng được những yêu cầu đó không? Tôi nghĩ cô còn không xứng với Thời Niên nữa là đằng khác.
- Cô nên biết... Cung Thời Niên là một người như thế nào! Với cái thân phận thấp hèn của cô... thì có thể đứng cùng nó sao? Ồ! Và... liệu đứa con trai đó của tôi nó có thật lòng với cô không nhỉ? Hay... chỉ đơn giản là cảm thấy hứng thú, chơi đùa?
Ha!
Cái nụ cười sắc bén và đầy khinh bỉ trên môi ông ta là đang chế nhạo cô! Nó... làm cho cô cảm thấy... bản thân mình trở nên thấp kém như lời ông ta nói.
Nhưng... cái lòng tự tôn và tình yêu cháy bỏng trong lòng cô đã không cho phép cô cúi đầu.
- Xin lỗi! Nhưng.... tôi sẽ không nghe theo lời ông nói đâu. Và tôi nghĩ ông đã sai rồi, anh ấy... yêu tôi! Chắc chắc là anh ấy yêu tôi! Nên... ông đừng tốn công tốn sức nữa, bởi,cái tình yêu của tôi nó to lớn hơn vật chất và của cải!
Ông ta nghênh mặt lên dò xét rồi đẩy chiếc túi màu đen kia qua cho cô.
- Tôi nghĩ... cô sẽ phải thay đổi ý định cô nhìn thấy thứ trong cái túi này đấy!
Tự Ninh nhìn chằm chằm vào cái túi rồi cằm nó lên và tiếp nhìn nhìn.
Cho đến vài giây sau, cô mới đứng dậy và..... quăng chiếc túi xuống bàn, cao giọng nói với ông ta.
- Tôi không cần biết trong đây có bao nhiêu tiền, cũng không cần biết là ông sẽ cho tôi thứ gì sau khi tôi chia tay với Thời Niên. Tôi chỉ cần biết.... tôi và anh ấy yêu nhau và sẽ không bao giờ vì những thứ vật chất này mà chia tay. Ông...cũng đừng tốn công, tốn sức nữa. Tạm biệt!!
Nói xong, cô với lấy chiếc túi xách của mình rồi một mạch bỏ đi. Ngay cả việc quyến luyến cái túi chứa đựng đầy vậy chất kia cũng không có!
- Ồ! Cô cứ vậy mà bỏ đi cũng không sao. Vì khi cô đến đây thì kế hoạch của tôi đã thành công rồi! Chỉ là..... tôi không ngờ cô... lại thật sự... không để mắt đến tiền! Đúng là một cô gái xem trọng tình yêu nhỉ?! Nhưng liệu... tình yêu có thật sự bền lâu?