Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 139



Cung Thời Niên và Phó Tự Ninh chia tay nhau chỉ mới hai ngày, nhưng Thời Niên dường như đã biến thành một con người khác, bỏ bê công việc, ham thích rượu chè, cứ giống như một một con hổ lớn không còn sức sống. Cho dù Tiểu Cường và dì Mai có khuyên ra sao cũng chỉ là vô dụng.

Nhiều lúc anh cũng tự hỏi chính bản thân mình rằng anh đã biến thành thứ gì rồi!

Và chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại như thế. Chỉ là một người phụ nữ thôi mà, anh cần thiết phải vấn vương đến thế không?

Và cho đến cuối cùng câu hỏi đó vẫn không có câu trả lời.

- Rốt cuộc thì đây là gì? Là nghiệt duyên như cô ấy nói thật sao? Nếu là nghiệt duyên, một mối tình không quan trọng, đã định sẵn là phải chia li thì tại sao mình lại đau đớn đế mức nát tan con tim thế này? Lỡ như... đây vốn không phải là nghiệt duyên mà là một mối tình tốt đẹp thì sao?

Càng suy nghĩ thì mọi thứ càng trở nên rối rắm, anh biết, không không hiểu là bây giờ mình đang làm cái giống gì nữa. Hiện tại... anh chỉ biết là anh nhớ cô rồi! Anh đã hơi hối hận rồi!

Cạch!!

- Tôi bảo cô ta không phải là thứ tốt lành vậy mà cậu không tin! Bây giờ.. cậu đã thành ra bộ dạng gì rồi! Người không ra người mà ma cũng chẳng ra ma. Chỉ vì một ả đàn bà mà mất hết tôn nghiêm, cậu thấy có đáng không? Được! Nếu cậu thích phụ nữ thì tôi sẽ cho cậu, có đủ kiểu phụ nữ, cậu thích loại nào thì cứ chọn. Bọn họ vẫn còn chất đầy ra đó cứ có chết hết đâu.

Eric vừa bước vào phòng anh đã phun ra một tràng dài giáo huấn. Nhưng... chắc là người khác thì họ cũng sẽ giáo anh thôi! Vì... gì đây?

Trong phòng lon bia,chai rượu rỗng vươn vãi đầy phòng, khắp phòng toàn nồng nặc mùi rượu. Hơn hết là cái bộ dạng đáng khinh của anh bây giờ, chả khác tí nào với những ông chú nghiện rượu.

Nhưng, rốt cuộc thì uống rượu có tác dụng gì? Giải sầu, quên đi nỗi đau trong tim? Ha! Rõ ràng là rượu chẳng giúp được gì mà còn ảnh hưởng đến sức khoẻ.

Cơ mà... không phải anh nói rằng muốn tự chăm sóc cho bản thân và quan tâm đến sức khoẻ của chính mình hơn sao? Vậy thì tại sao anh của bây giờ lại......

- Cậu mặc kệ tôi! Đừng quan tâm đến tôi làm gì. Bây giờ tôi đang rất buồn nên cậu đừng có chọc giận tôi!

Ha! Buồn! Được! Để tôi giúp cậu hết buồn!



Bốp!

Đột nhiên Eric lại đấm vào mặt anh một cú đau điếng làm anh nổi khùng lên. Anh trợn mắt vươn tay ra siết chặt cổ áo của Eric.

- Cậu dám!?

Trước sự phẫn nộ của Thời Niên, Eric rất đỗi bình tĩnh.

- Cậu đã tỉnh táo lại chưa? Nếu tỉnh rồi thì cậu tự mà đi soi gương đi! Xem xem cậu đã thành cái bãi gì rồi!? Không nhưng hôi hám, dơ bẩn mà còn bị điên dại nữa. Xốc lại tinh thần đi! Chỉ là thất tình thôi mà, ghê gớm đến vậy không?

Chỉ máy trong mắt Thời Niên xàng lúc càng nhạt hẳn, tay anh cũng dần buông ra khỏi cổ áo của Eric, song, anh khụy xuống vuốt tóc lên.

- Tôi.... Tôi nghĩ... tôi cứ nghĩ mình sẽ không sao. Nhưng hiện tại thì... tôi biết mình không thể chịu đựng nổi khi cô ấy rời xa tôi. Nỗi nhớ về cô ấy, hình bóng của cô ấy cứ không ngừng hiện lên trong đầu tôi. Cứ như rằng... tôi bị điên rồi vậy. Khó chịu vô cùng!

Eric chưa bao giờ trải nghiệm qua thứ cảm giác mệt tim này, nhưng, anh vẫn cố đồng cảm với Thời Niên và nói với anh..

- Cho dù vậy thì đã sao? Cậu là chủ tịch của một tập đoàn, là vua của của Cung thị nên cậu phải phấn chấn lên! Cho dù có việc vì xảy ra thì cậu cũng không được chùn bước. Vã lại, rốt cuộc là cậu có còn muốn báo thù không? Chẳng lẽ... cậu không muốn lật đổ Phan Trấn Vũ để trả thù cho nỗi đau của mẹ mình? Chúng ta đã sắp thành công rồi, không lẽ... cậu lại bổ cuộc một cách vô lí như thế?

- Hơn nữa, Trái Đất này thật sự rất tròn, không lẽ... cậu muốn gặp lại cô ta trong bộ dạng này?

Bình thường Thời Niên anh cũng biết những thứ đơn giản này, nhưng không nỗi đau đã che mờ lí trí và biến tổng tài anh thành một kẻ ngốc nghếch. Bây giờ Eric đã khơi thông tâm trí giúp anh rồi, anh... xũng đã phấn chấn hơn.

- Đúng vậy! Tôi không thể mãi chìm đắm trong nỗi đau này! Tôi vẫn còn nhiều việc để làm!

Việc yêu đương vốn dĩ không thuộc về Cung Thời Niên tôi. Mình... phải cố gắng trở về như trước kia, trở về... bới trái tim băng thép!