Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 140



Cung Thời Niên đã suy nghĩ lại sau những lời nói của Eric , anh đã chôn vùi cơn đau vào sâu trong tim và tiếp tục là một Cung Thời Niên băng giá.

Sau khi đi làm trở lại thì công việc của anh bắt đầu bộn bề vì bị tồn động. Bận tối mặt tối mày đến mức anh không còn thời gian nhớ đến cô gái mang tên Phó Tự Ninh nữa. Có lẽ... việc chạy trốn tốt nhất là công việc chứ không phải rượu bia, bởi công việc sẽ giúp ta lắp đầy đầu óc và trái tim trống vắng.

Nhưng, tại sao anh muốn quên đi rồi nhưng... vẫn có người làm cho anh nhớ đến để phiền muộn trong anh lại tuôn trào!

Cạch!

- Chủ tịch! Đã điều tra ra rồi, Phó Tự Ninh thật sự không phải là gián điệp. Mà gián điệp thật sự là... Nghê Yên Vân.

Tiểu Cường khó chịu nói với giọng khó hiểu. Anh thật sự không ngờ Nghê Yên Vân lại là người như vậy. Anh cảm thấy.. gián điệp nên là Phó Tự Ninh mới đúng, còn Yên Vân, cô ta đã làm ở công ty này rất lâu rồi mà, sao có thể chơi trò phản bội này được!?

- Nghê Yên Vân??

Ngay cả Cung Thời Niên cũng cảm thấy đây là chuyện không thể tin được. Nhưng... không phải Tự Ninh là tốt rồi!

- Đúng vậy! Là cô ta? Có phải chuyện này kì lạ quá không? Ông ta... đáng sợ đến mức có thể thao túng được nhân viên lâu năm của chúng ta!

Cũng vì ông ta là một người đáng sợ nên.... Tự Ninh rời xa tôi cũng là một điều tốt!

- Đi! Gặp cô ta!

Cung Thời Niên bừng bừng sát khí đứng dậy cứ như muốn lập tức giết chết kẻ phản bội kia.

...----------------...

Cạch!

- Chủ tịch!



Trong cô ta có vẻ sợ sệt, run rẩy, nhưng khuôn mặt vẫn còn xinh đẹp và bình tĩnh lắm!

- Tôi có nghi ngờ ai cũng không nghĩ là cô đấy! Tôi tin tưởng cô bao nhiêu thì cô lại làm tôi thất vọng bấy nhiêu! Buồn thật đấy! Nhưng, nghĩ lại thì tôi nên nghi ngờ cô từ sớm mới đúng. Hôm đó, cô là người ra sứ châm dầu vào lửa nhất!

Cung Thời Niên chán ghét liếc nhìn cô ta bằng một ánh mắt khinh miệt. Rồi anh trịch thượng ngồi xuống mốc trong túi quần ra điếu thuốc và từ tốn châm lửa.

Rít một hơi rồi anh mới cất giọng trầm khàn.

- Nói đi! Vì sao cô lại làm vậy? Tốt nhất là cô nên nói thật! Nếu không thì cũng phải đưa ra cho tôi một lú do thích đáng.

Xung quanh là những làn khói trắng xoá mờ ảo và mùi thuốc lá thoang thoảng cộng thêm giọng nói rùng mình của Thời Niên... làm cho bầu không khí trở nên ngột ngạt và đáng sợ đến khôn tả.

- Tôi... tôi....

Cô ta sợ hãi, run rẩy, nhưng rồi lại trở nên bình tĩnh vì.... "Dù sao cũng đã rơi vào đường cùng rồi, còn sợ gì nữa chứ!"

- Vì tôi ghét cô ta! Tôi cô ta phải rời xa anh, bị đuổi ra khỏi công ty này. Ha! Và trùng hợp, Phan tổng cũng muốn vậy!

- Đây chỉ là những lí do cá nhân của một mình cô thôi! Còn gì nữa không?

Thời Niên cau mày lại khó chịu. Anh thật sự không hiểu nổi tại sao một người thông minh như cô ta lại có thể hồ đồ đến mức này.

- Lí do cá nhân? Đúng! Đúng là vậy! Nhưng chẳng lẽ anh không nhìn ra... em rất yêu anh sao Thời Niên? Lâu này, từ lúc anh khởi nghiệp đến bây giờ em vẫn luôn ở cạnh anh, cho dù công ty có rơi vào khó khăn thì em cũng không ùa theo bọn họ mà nghỉ việc. Thế thì tại sao anh lại không nhìn thấy em? Còn cô ta? Cô ta là ai mà anh lại phải quan tâm như vậy? Em không cam tâm!

Ha! Quả nhiên tình yêu có thể khiến người ta điên loạn.

- Tôi nhìn thấy tình cảm của cô thì đã sao? Mà không nhìn thấy thì thế nào? Nó có quan trọng đến vậy không? Không lẽ trên đời này chỉ có tôi là đàn ông? Cô kiên trì như vậy để làm gì?

Lời nói lạnh lùng của anh khiến cô ta đau lòng đến độ muốn phát điên lên.

- Anh... sao anh có thể vô tình như thế? Anh vốn biết tình cảm của em dành cho anh phải không? Nhưng tại sao anh lại làm lơ nó! Chẳng lẽ tình yêu của em đối với anh củi là cỏ rác!?



Tình yêu thì không phải là cỏ rác, nhưng, nó phải suất phát từ hai người. Nếu một người yêu thì người kia phải đáp lại thời trên đời này làm gì còn tình đơn phương nữa!

- Cô đừng nói những điều nhảm nhí nữa! Tôi chỉ muốn hỏi tại sao coi lại làm vậy? Chẳng lẽ... cô điên cuồng đến mức không quan tâm đến lợi ích của công ty? Hơn hết, cô không sợ việc này bại lộ sao?

Cung Thời Niên bắt đầu mệt mỏi với những lời oán than của Nghê Yên Vân, có lẽ... anh đã sắp mất hết kiên nhẫn rồi.

- Ha! Em chưa bao giờ nghĩ... sẽ bị bại lộ nên em mới bạo gan như vậy! Cơ mà không ngờ... vận may lại không đến với em.

Hừ! Táo bạo như vậy là vì có ông ta bảo kê sao? Nhưng việc đã làm thì sao có thể che giấu mãi được? Xem ra... cô đã bị ông ta lừa gạt rồi. Ông ta muốn dùng cô để làm bàn đạp, muốn dùng Tự Ninh để cảnh cáo tôi! Cũng cao tay đấy! Nhưng... việc cô bị gạt thì liên quan gì đến tôi!?

- Vã lại, anh không phải là con trai của Phan Trấn Vũ sao? Cho dù công ty có sụp đỗ thì cũng chẳng hề hấn gì! Hơn hết, anh làm người thừa kế của nhà họ Phan cũng đâu phải là việc xấu gì, nên... em mới đồng ý với ông ta.

Con trai Phan Trấn Vũ? Thừa kế? Cô thì hiểu cái gì chứ? Tôi với ông ta... đã định sẵn là kẻ thù.

- Cô đừng bao giờ tự cho mình là đúng nữa! Vì... cái tính tự cao tự đại đó của cô sẽ hãi chính bản thân của cô. À! Mà phải rồi! Cô nên bỏ cái tính này sớm một chút. Ngồi tù thì không cần có thân phận hay tài năng gì đâu, vì... ở trong lao ngục... chỉ có tù nhân thôi!!

Cung Thời Niên chợt nhếch mép lên, bỏ điếu thuốc vào trong ly nước rồi lạnh lùng đứng lên, bước đi, ngoảnh mặt lại một cái cũng không. Lạnh lùng và vô tình đến đáng sợ!

- Ngồi tù? Không! Anh hãy nể tình em chỉ mới vi phạm lần đầu mà tha cho em! Đừng lạnh lùng như vậy! Em nhân lâu năm của công ty anh, không có tình cũng có nghĩa mà! Cung Thời Niên!!

Chợt, anh cất giọng lên đầy sát khí.

- Tôi ghét nhất những kẻ phản bội!

Cạch!!!

Cánh cửa kia đóng lại, hình như cuộc đời của cô ta cũng bắt đầu đóng lại. Cô ta run rẩy đến nỗi khụy xuống đất. Hiện tại... cô chỉ biết ngồi im thinh ở đó như một kẻ mất đi linh hồn.

Bởi, cô cứ nghĩ, anh ta sẽ nể tình mà tha cho cô, nhưng không, anh ta... rất vô tình!