Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 141



Sau hai ngày, cảm nhận một mình đơn coi bóng chiết,có lẽ cô đã cảm nhận được sự thanh thản và tự do, không còn bị bó buộc bởi những sợ hãi khi bên anh nữa.

Nhưng đồng thời, thay vào đó là một nỗi nhớ vô tận, cô cảm thấy nhớ anh đến nỗi muốn khóc, khát khao gặp anh đến sắp điên.

Nhưng thôi,cô quyết định không khóc, cũng không phát điên để làm gì. Vì hiện tại cô nên lo cho con đường tương lai của mình.

Có thể nói, đi được tới đâu thì hay tới đó, bao giờ thần chết đến rước thì cô sẽ đi. Nhưng... cô cũng đâu thể sống với một cuộc đời tẻ nhạt, không có điểm đến được. Cô... phải sống cho thật ý nghĩa mới đúng chứ!

Cơ mà, hiện tại cô chỉ mới có chỗ ở thôi, còn công việc thì vẫn chưa tìm được. Tiền cũng đã tiêu gần hết vào tiền cọc thuê nhà, nếu mà cô cứ không tìm được việc làm thì... những tháng tiếp theo cô nên sống như thế nào đây?

Trong lúc buồn bã và nản chí, cô đã quyết định vào quán bar uống một ly. Có thể đây là một nơi tiêu tiền uổng phí, nhưng, cô nghe nói vào đây thì sẽ vui hơn, tâm hồn sẽ bay bổng và thoải mái. Dù sao thì... cô cũng đã rơi vào tình trạng khốn khổ, nghèo tiền rồi, bây giờ... tận hưởng cuộc đời, hưởng lạc một chút cũng đâu phải là uổng phí, nhỉ?

Cô chỉ định vào đây uống một ly rồi rời đi nhưng không ngờ vào nơi này, nó ồn ào, náo nhiệt, lại thêm tiếng nhạc sôi động, làm cho những nỗi buồn trong co chợt bay đi mất.

- Cảm giác lân lân, say xỉn đúng là làm cho người khác đắm chìm! Hèn gì... Cung Thời Niên lại chọn uống rượu để giải sầu!

- Không đúng! Sao mình lại nhắc đến anh ấy nữa rồi! Mình... phải quên đi anh ấy mới đúng. Phải bỏ anh ấy ra khỏi đầu, đừng nhớ đến nữa! Đừng nhớ đến nữa! Nhớ đến chỉ giỏi khiến bản thân mình đau lòng.

Cô tự thì thầm nhắc nhở bản thân rằng không được nhớ đến người đàn ông đã khiến cho cô không ngừng đau khổ và mệt mỏi đó! Nhưng... trong cảm xúc khoái cảm, buông lơi... cô lại không nhận ra... mình đang rơi nước mắt! Tự Ninh cô lại đau lòng sao?

- Không! Mình không được nhu nhược như vậy nữa, mình phải quên anh ấy!

- Cho tôi thêm ly nữa!



..

- Ly nữa!

..

- Làm ơn cho tôi thêm một ly!

...----------------...

Ở công ty, chỗ của Cung Thời Niên.

- Sao cô ấy lại ở những chỗ như này!?

Trong đêm tối tĩnh lặng miên man, nỗi lòng anh lại bắt đầu ập đến. Thời Niên... muốn biết rằng cô đang ở đâu nên đã mở vị trí của cô ra xem.

Nhưng thật bất ngờ! Tự Ninh vậy mà lại ở quán bar.

Biết được vị trí của Tự Ninh anh liền cau mày bực dọc rồi chậc lưỡi một cái đầy khó chịu.

- Chậc! Cô nàng này tập tành ai mà lại đến những chỗ như này chứ?

Rồi anh bấm máy gọi cho ai đó.



- Cô ấy thế nào rồi??

- /Dạ chủ tịch... Phó tiểu thư cô ấy đang uống rượu ở quán bar, hình như là say rồi!/

- Còn uống đến say sao!?

Tút!

Anh tức giận tắt máy rồi thải mạnh điện thoại xuống bàn.

Cạch!!

- Hừ!! Uống say!

Cạch! Cạch! Cạch!

Anh vẫn còn có chút do dự, gõ tay xuống bàn, nhưng rồi... anh bỗng nhiên đứng dậy, vội vàng với lấy chiếc áo vest khoác trên ghế và rời đi!

Rầm!!!

Có lẽ... anh vẫn không thể ngừng lo lắng cho Tự Ninh dù anh đã lệnh cho vệ sĩ bảo vệ cô.

Đúng vậy! Thật ra từ khi Tự Ninh rời đi anh đã lệnh cho một vệ sĩ đi theo bảo vệ cô. Cơ mà chỉ là bảo vệ theo cách âm thầm, không có gì thật sự nguy hiểm thì không được xuất hiện, vì... anh không thể để Tự Ninh phát hiện được.