Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 148



Về đến trước cửa căn nhà mới thuê, Tự Ninh đã nhìn thấy bà chủ nhà đứng trước cửa.

- Dì Dung! Sao dì lại ở đây? Chờ con sao?

Nhìn dì có vẻ không được vui. Thật ra... dì Dung là một người nổi danh khó tính, song, càng rất nghiêm khắc, ngay thẳng và đàng hoàng. Những người được dì đồng ý cho thuê cũng đều là người tốt và hiền lương. Không bao giờ có kẻ giang hồ, nghiện ngập.

Cơ mà... không phải là do cô cả đêm không về nên dì ấy mới...

- Trông cô cũng ăn mặc đàng hoàng, lịch sự, gương mặt cũng không tồi! Nhưng, cả đêm không về là sao đây? Đừng nói là tôi nhìn lầm cô nha?

Quả nhiên là vậy rồi! Dì ấy là người nghiêm khắc vô cùng, chắc chắc sẽ không bỏ qua chuyện một cô gái đi sớm về muộn, thậm chí là cả đêm không về đâu.

- Trả lời tôi đi! Có phải cô là loại gái hư hỏng, ăn chơi đàn điếm, thích quyến rũ, qua đêm với dàn ông không??

Dì ấy trông nghiêm nghị và hung dữ quá nên cô đành nói dối.

- Dì đừng hiểu lầm. Tại... hôm qua công việc của con hơi bận nên đã ở lại làm suốt đêm.

Dù sao thì.. dì Dung cũng chưa biết rằng cô không có công việc ổn định nên... có thể lướt qua.

- Hừ! Tốt nhất là vậy! Tôi chỉ sợ cô là trẻ mồ cô không ai dạy dỗ nên sinh ra hư hỏng. Nhưng... tốt nhất là cô đừng có qua mặt tôi. Sau này, tôi sẽ đặc biệt để ý đến cô đấy! Cho dù cô có cảm thấy tôi là mọt bà già khó chịu cũng không sao, bởi vì... cô phải cần được dạy dỗ. Mới bao nhiêu tuổi đây chứ, không có ba mẹ, rất dễ bị sa ngã!

Rồi dì ấy cứ vậy mà bỏ đi.

Haiz! Xem ra... dì ấy cũng phải là ghét mình, mà chỉ là đang quan tâm đến mình. Liệu có phải dì ấy đang thương hại mình vì mình là trẻ mồ côi?

Cạch!

Đứng dựa vào cửa, cô vẫn không ngừng cảm thấy áy náy.

- Nhưng... mình đã nói dối! Nhưng cũng không xem là nói dối đâu nhỉ? Vì... ngay mai mình đã thật sự có việc làm rồi.



Cũng vì công việc này rất trân quý và khó có được, nên mình nhất định sẽ cố gắng không để mất nó.

...----------------...

Tại biệt thự của Cung Thời Niên.

- Cậu chủ! Cậu ngồi dậy ăn chút cháo rồi uống thuốc đi!!

- Tôi đã bảo là cút rồi mà! Cô bị điếc rồi sao?

Cung Thời Niên vốn là một người khó chiều, khi bị bệnh càng khó tính hơn.

- Dạ! Dạ!

Cạch!

Cô nữ hầu vội vàng bưng tô cháo và thuốc ra ngoài. Chợt, dì Mai đi đến.

- Cậu chủ... không chịu ăn sao?

- Dì Mai! Bọn con thật sự bó tay rồi. Ông chủ cứ tức giận không chịu ăn uống gì cả. Cứ thế này... thì bệnh sẽ càng nặng cho xem!

Dì Mai thở dài.

- Đưa cho dì!

Dì Mai bưng tô cháo và thuốc đi vào.

Cạch!



Tôi đã bảo là không ăn! Các người phiền phức quá đi!!

Thời Niên phẫn nộ quăng chiếc gối,nhưng cũng may là không trúng.

- Cậu chủ! Con cũng đâu còn là con nít nữa! Bị bệnh mà không ăn không uống thuốc, con là đang muốn làm gì đây?

Dì Mai nghiêm khắc nói với anh.

- Là dì sao? Chi dù có là dì thì tôi cũng không ăn đâu! Đừng có tốn sức nữa.

Anh xoay người, đắp kín chăn,trông cứ như một đứa trẻ bướng bỉnh.

- Phải là gì thì cậu chủ con mới biết quý trọng sức khỏe của mình đây?

Đột nhiên, bầu không khí trong phòng lại tĩnh lặng đến ngột ngạt.

- Tôi đáng bị như vậy nên dì không cần lo đâu!

Đến dì Mai cũng phải bó tay.

- Được, tùy con thôi! Nhưng cậu chủ này! Cho dù con có đau lòng vì thất tình... cũng không được hành hạ bản thân như vậy. Cậu chủ hãy nghĩ thử xem... làm vậy có ích gì không? Tự Ninh... có trở về không?

Dì Mai để cháo và thuốc lại và bỏ ra ngoài.

Cạch!

- Ha! Quý trọng bản thân gì chứ! Cô ấy không còn bên mình thì... sống lẻ loi như vậy có ích gì! Mỗi ngày trôi qua đều như đang lặp lại, không có cô ấy... cuộc sống này buồn tẻ, nhạt nhẽo và lẻ loi như vậy.... mình thật sự.. không quen tí nào!

- Cho dù có cố ngừng yêu cô gái nhỏ đó, cho dù có cố quên cô và trở về quỹ đạo... cũng không được.

- Vã lại, mình bị như vầy không phải đáng lắm sao? Đây chính là sự trừng phạt cho những hành động, lời nói điên khùng của mình hôm qua. Tổn thương cô ấy thì nên lãnh hậu quả, không phải sao!?