Một ngày mới lại bắt đầu với Tự Ninh, nhưng, có lẽ trạng thái hôm nay của cô... không được tốt cho lắm. Vì... tối qua cô đã rất căng thẳng và lo lắng cho ngày đi làm đầu tiên này, chứ chầu chực không cách nào ngủ được.
Đúng, cô cũng đã rất mong chờ cái tương lai tốt đẹp này, nhưng hiện tại, cô lại có chút e dè, cô sợ... mình sẽ không làm tốt được công việc và cũng sợ... mọi người sẽ không yêu thích mình.
Thế nhưng, cho dù có sợ đến đâu, có rụt rè cỡ nào cũng phải đối mặt, và hiện tại, cô đang đứng ở công ty Vương thị đây.
- Mọi người, tập trung một chút! Hôm nay, chúng ta có thêm một thành viên mới, đó là cô gái này! Cô ấy tên là Phó Tự Ninh.
Trông thấy Tự Ninh, mọi người cũng rất thản nhiên chứ không xó ý chào đó. Mà cũng kệ thôi, không nhìn cô bằng ánh mắt khinh bỉ như ở Cung thị là đã tốt lắm rồi. Dù sao cô cũng là người mới, nếu cô cố gắng và nỗ lực thì họ sẽ sớm hoan nghênh và chào đón cô thôi đúng không?
- Chào mọi người! Em là Tự Ninh, Em rất vui vì được làm việc chung với mọi người. Cũng vì em là người mới, ít kinh nghiệm và hiểu biết nên, ba tháng thực tập này... mong mọi người chiếu cố và giúp em nhiều hơn!
Đột nhiên, có một cô gái lớn tiếng thốt lên, làm cho sự ngại ngùng của cô thêm dâng cao.
- Đừng có khiêm tốn kiểu đó nữa, nghe mà mắc mệt.. Người của công ty này thì có thể kém cỏi đến đâu? Ngu ngốc, bất tài nhất cũng nằm ở dạng thi đỗ đại học lớn nhất nhì nước.
Ùa theo lời nói không quan tâm đó, mọi người cũng xen vào vài câu.
- Ừ! Nếu cảm thấy mình vô dụng thì xin nghỉ luôn đi! Đừng kéo theo cả phòng kinh doanh của chúng tôi đi xuống theo cô!
- Haiz! Khí chất lên chút đi! Rụt rè quá thì mất mặt chúng tôi lắm đấy!!
Rụt rè? Đúng vậy! Sao hiện tại cô lại rụt rè như vậy nhỉ? Cô đã từng là công chúa mãnh mẽ, không sự những lời dị nghị của bá quan thế nào, vậy mà bây giờ... chẳng khác nào con rùa rụt cổ. Cố phải cô vẫn chưa thích ứng được không? Hay miệng lưỡi và tài năng của những người ở thế giới này đã khiến cô tự mình thấy kém cỏi?
Bộp! Bộp! Bộp!
- Im lặng nào! Xong rồi thì ai làm việc nấy cả đi!!
Trưởng phòng vừa hô một tiếng thì bọn họ đã ngoan ngoãn, đúng là có quyền uy.
- Được rồi, ở đằng kia còn chỗ trống, sau này... đó sẽ là chỗ của cô. Sắp xếp xong rồi thì đến phòng gặp tôi!
Trưởng phòng rất nhẹ giọng và ân cần với cô, nhìn thôi cũng biết anh ấy là một người tốt và tài năng.
- Dạ.
...----------------...
Một lát sau!
Cạch!
- Trưởng phòng, anh tìm tôi?
Tự Ninh bước vào, không biết là có chuyện gì nên có hơi lo lắng.
- Cô ngồi đi Tự Ninh!
Tự Ninh ngoan ngoãn ngồi đối diện anh ta.
- Này! Co dừng nhìn tôi bằng ánh mắt sợ hãi như vậy chứ? Tôi đáng sợ vậy sao?
Tự Ninh chỉ cười cười mà không nói gì. Vì thật ra cô cũng không biết nên nói thế nào.
Nói đáng sợ thì cũng đáng sợ thật nhưng nói không thì cũng không. Vì giọng nói của anh trưởng phòng này rất hay và ấm áp nên nghe có vẻ dịu dàng và chu đáo. Cơ mà... anh ta lại có vẻ ngoài hơi lạnh lùng và toát ra hơi thở của người có tri thức và thiên phú dị bẩm. Hơn nữa, ánh mắt sau chiếc kính đó càng toát ra vẻ nghiêm nghị và đáng sợ hơn.
- Ha! Đừng sợ! Tôi không có ăn thịt cô đâu.
- Nhưng trưởng phòng à! Anh có việc gì vậy? Có phải... là anh cảm thấy tôi... không có quá nhiều tài cáng để làm việc trong bộ phận này? Tôi sẽ có gắng mà!
- Gọi là trưởng phòng... nghe có vẻ gò bó ha!? Tôi tên là Hàn Nhuệ, sau này cứ gọi tôi là trưởng phòng Hàn đi. Gọi vậy sẽ lượt bỏ bớt đi được cảm giác đáng sợ của chức trưởng phòng.
Hả? Dường như từ nãy đến giờ anh ta không hề nghe Tự Ninh nói. Anh ta đang cố tình phớt lờ cô sao?
- Dạ??
Tự Ninh không hiểu, cô nhướng mày.
- À! Phải rồi! Tôi gọi cô vào đây chủ yếu là muốn nói. Cô đừng buồn vì những lời lạnh nhạt đó của những người kia. Bọn họ toàn là những người làm ở đây lâu năm, ít nhất cũng là trên ba năm nên... bọn họ có chút ngạo mạn và tự cao, ỷ mình có nhiều kinh nghiệm và thành tựu nên mới xem thường người mới như cô. Bởi thế, cô đừng quan tâm làm gì! Cứ làm tốt công việc của mình là được.
Thì ra là trưởng phòng muốn an ủi cô! Anh ta là người tốt thật sự!!
- Không sao đâu, tôi không sao cả nên trưởng phòng Hàn không cần lo. Tôi cũng hiểu mà, bộ phận của mọi người vốn đang phát triển tố như vậy, nếu bị người mới ngư tôi làm cho mọi người bị ảnh hưởng thì thật không hay. Tôi cũng không phải là kẻ ngốc nên hiểu được sự lo lắng và khó chịu của họ. Vì vậy, tôi sẽ cố...
- Được rồi! Không còn việc gì nữa thì cô ra ngoài trước đi! Vì là người mới nên... tôi cũng chưa có việc gì để giao phó cho cô, cô cứ làm những việc lặt vặt trước đi!
- À! Dạ... Chắc là anh đang bận nên... tôi sẽ ra ngoài trước.
Tự Ninh cứ vậy mà bị anh trưởng phòng ngắt lời giữa chừng. Cứ có cảm giác như anh ta không có sự kiên trì để nghe cô nói vậy. Mất kiên nhẫn sao? Không lẽ... cô đã nói quá nhiều?
Cạch!!
Tự Ninh bước ra ngoài mà vẫn còn cảm thấy khó hiểu, dường như... anh ta rất kì lạ! Hay là tại anh ta bận nhiều việc nên mới không có thời gian? Nói chung... là nó kì lạ lắm, có cảm giác là không đúng ở chỗ nào ấy!!