Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 15



Buồn bã đứng trong sân nhà vườn một hồi rồi cô bước vào trong, nhưng vẫn chưa kịp vào thì đã có ai đó gọi tên cô.

- Phó Tự Ninh!

Xoay người lại nhìn.

A! Thì ra là anh ta, cô vẫn còn nhớ người đàn ông này. Đây.... là Tiểu Cường, cánh tay đắt lực của Cung Thời Niên đây mà! Nhưng sao anh ấy lại gọi cô? Có việc gì vậy?

- Anh tìm tôi sao? Có việc gì vậy?

Anh ta không nói gì, cứ vậy nà bước đến gần cô... rồi... kéo cô đi.

- Anh bỏ tay tôi ra trước đi được không? Có gì thì từ từ nói, anh làm tôi đau quá!

Anh ta dường như không nghe lời của Tự Ninh nói, cứ vậy mà dẫn cô ra sau căn biệt thự, đến một nơi vắng vẻ.

Anh chợt bóp cổ Tự Ninh dồn vào chân tường.

- Á! Hự! Anh... anh làm gì vậy vậy?

Đôi mắt đó thật sắt lạnh, gương mặt của Tiểu Cường lúc này... chẳng khác nào là Cung Thời Niên kiếp trước, trước khi anh giết cô... cũng là gương mặt bây giờ của Tiểu Cường nhưng... đáng sợ hơn rất nhiều.

Bây giờ mới hiểu câu chủ nào tớ nấy là thế nào. Tên Tiểu Cường này... thật sự cũng quá thô lỗ rồi, sao có thể bóp cổ một người phụ nữ như vậy chứ?

- Nói đi! Rốt cuộc cô là ai? Tại sao lại Tiếp cận Cung Thời Niên? Cô... là đang có ý đồ gì? Hay là... có ai cô sai khiến cô?



Anh ta đang nói gì vậy? Cô nghe mà không hiểu được câu nào.

- Anh... anh đang nói tôi sao?

Tay anh không ngừng siết chặt hơn.

- Cô đừng giả vờ nữa! Vô tác dụng thôi! Nếu nói ra sớm, ít ra toii còn có thể cho cô chết toàn thây.

- Thật sự là tôi không biết anh đang nói gì cả? Tôi... thì được ai sai khiến đến tiếp cận Cung Thời Niên chứ?

Không tin? Đương nhiên rồi, một người đa nghi như Tiểu Cường, một khi đã nghi ngờ rồi thì không cách nào gỡ xuống. Cho dì là có s chứng cứ xác nhận Tự Ninh không phải là gián điệp đi nữa thì anh cũng không tin được. Vì một người sống sờ sờ ra đó mà lại không cí bất cứ thông tin, lí lịch gì là sao?

- Vậy thì nói đi! Cô là ai? Gia thế, ba mẹ thế nào? Cô tiếp cận Thời Niên để làm gì? Nếu cô nói rõ được... thì tôi sẽ tha cho cô.

- Tôi.....

Tự Ninh ấp a, ấp úng không biết nên nố thế nào. Lại nói thật sao? Nhưng anh có tin không? Mọi thứ tự dưng lại bị dồn vào sự thế khó xử.

- Thế nào... không nói được? Tôi thật sự không hiểu được... là cô đã che giấu thân phận của mình thế nào! Làm sao có thể sống mà không để lại dấu tích được chứ!

Lúc này thì Tự Ninh mới bắt đầu hiểu ra được.

Thì ra là... Cung Thời Niên đã điều tra mình!



- Ha! Nếu anh giết tôi thì tôi cũng đành chịu thôi! Dù sao thì tôi cũng đã chết một lần rồi mà! Anh có biết vì sao anh lại không điều tra được gì từ tôi không? Vì tôi là một bức tượng biến thành, đương nhiên, là không có lí lịch của một con người rồi.

Lời nói của Tự Ninh lúc này càng khiến cho Tiểu Cường tức giận hơn, anh thật sự đã sắp mất hết kiên nhẫn.

- Cô đang đùa với tôi sao?

- Tôi không đùa, bức tượng mà ông chủ của anh tốn năm tỉ mua về chính là tôi. Tôi chỉ sợ anh không tin thôi. Dù sao thì... đây cũng là một chuyện hoang đường nên tôi không cách nào bắt anh phải tin nó.

Trong vô thức, tay Tiểu Cường đã siết chặt lại. Anh thật sự muốn giết cô sao?

Nhìn vào cô gái đang vật vã trước mắt mình, anh không nhìn ra sự giả dối mà cũng chẳng nhận ra được sự chân thật trong câu nói. Nửa giả nửa thật không cách nào tin tưởng được.

Nhưng có một điều thật nhất bây giờ là... cô đang sắp bị anh bóp chết rồi.

Cứ tưởng là anh sẽ thật sự giết cô nhưng... không ngờ anh lại buông tay ra.

- Khụ! Khụ! Khụ!

Tự Ninh trượt xuống ho sặc sụa.

- Hôm nay tôi tha cho cô đấy! Nhưng sau này... đừng để tôi biết được là cô có dã tâm gì không tốt. Yên phận một chút thì sẽ sống lâu hơn.

Nói xong anh quay lưng lại bỏ đi, từ đầu đến cuối anh đều vô cùng lạnh lùng, ngay cả nhếch mép... anh cũng lười không nhếch lên với cô.

Cơ mà... sống lâu sao? Đúng vậy! Vì Tự Ninh cô rất yên phận nên mới sống được cho đến bây giờ. Nhưng cô đã sống lâu lắm rồi, thế nhưng sống lâu thì có tác dụng gì? Nó chẳng có ý nghĩa gì cả.