Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 16



Cả một ngày hôm nay là một ngày đầy nỗi buồn và sự uất ức. Nhưng đó vẫn chưa phải là nguyên nhân khiến cho tâm tình củ cô rầu rĩ và dễ xúc động.

Nguyên nhân thật sự chính là cái ngày hôm nay, cái ngày mà đối với Tự Ninh chỉ thấy đầy tan thương và máu đỏ. Chỉ cần nhớ đến nó hay nghĩ đến thôi đã khiến cho cô muốn khóc, cô thật sự muốn tìm một nơi để khóc cho thật đã, thật thoả thích, nhưng mà một mặt khác thì ..... cô lại muốn cứng đầu. Cô không muốn phải ngồi thút thít, sướt mướt mà một góc tối, cô không muốn mình trở nên yếu đuối.

Nhưng, làm sao mà làm được cơ chứ! Vì cô đã vốn là một cô. gái mềm mỏng rồi, cho dù có cố nuốt nước mắt vào trong đi nữa thì trái tim của cô... nó cũng sẽ rỉ máu mà thôi.

Nhịn cho đến tối, cuối cùng vẫn là cuộn người trên giường ôm mặt khóc, cô khóc nức nơ như mưa, cứ có cảm giác rằng là cô đã dồn nén rất lâu rồi vậy.

Hôm nay Cung Thời Niên có nhiều việc nên phải tăng ca, đến cả mười giờ tối anh mới về đến nhà.

Không ngờ khi vừa bước lên lầu thì anh đã thấy phòng bên cạnh hé cửa vẫn còn sáng đèn.

- Cô ấy còn chưa ngủ sao? Đã khuya như vậy rồi mà!

Anh lẩm bẩm rồi cũng không hiểu sao trong vô thức anh lại bước đến căn phòng đó.

Anh nhìn vào trong thì thấy một cô gái đang cuộn mình nằm trên giường.

Ngủ rồi nhưng quên tắt đèn sao?

- Hức... hức!



Chợt, anh nghe thấy tiếng sụt sịt khẽ vang lên, nhìn lại thì.... hình như là cô ấy đang run lên.

- Khóc sao?!

Anh thì thầm khó hiểu, không biết tại sao Tự Ninh lại khóc, không hiểu tại sao đã khuya như vậy rồi mà cô vẫn còn thức để khóc.

Không hiểu! Đương nhiên là anh không hiểu và cũng càng không biết rồi. Làm sao mà anh biết được cô đang buồn về điều gì, đang đau lòng về đều gì cho được.

Thật ra ngày hôm nay chính là ngày mà kiếp trước anh đã giết hại cả gia tộc của cô, là ngày mà anh cầm cây kiếm đó... đâm vào cô. Ha ha ha! Một khung cảnh đẫm đìa máu đến tàn khốc, mọi thứ đều trơ trọi bởi một thanh kiếm, mạng sống của cô, tất cả đều chẳng còn chỉ bởi một thanh kiếm.

Nhưng đao kiếm thì làm gì có mắt! Trách thì phải trách cái người điều khiển nó, hắn, thật đáng sợ.

Cung Thời Niên từ từ bước vào trong, đi đến gần Tự Ninh.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô liền giật phắt dậy. Nhìn thấy Cung Thời Niên, chợt, trong đầu cô lại hiện ra khung cảnh đen tối của ngày hôm đó một lần nữa.

Đôi mắt đỏ ngầu, thân hình dính đầy máu, cây kiếm nhỏ từng giọt chất lỏng màu đỏ tươi, mùi máu tanh nồng nặc không chừa lại chút không khí sạch sẽ. Ngày hôm đó, nỗi kinh hoàng của ngày hôm đó, không có cách nào mà cô có thể quên được, cuo dù đã trôi qua thời gian lâu như vậy rồi nhưng nó vẫn mãi tồn tại trong kí ức của cô.

Nhìn thấy anh, lòng cô lại bắt đầu chua xót và sợ hãi, cô nhanh chóng lùi về sau.



Nhìn vào đôi mắt của Tự Ninh bây giờ anh chỉ còn lại lại sự sợ sệt và hốt hoảng. Cô rất sợ anh hay sao?

Là chuyện tối hôm qua à? Vì chuyện tối hôm qua nên cô ấy mới sợ mình như vậy?

- Anh đừng qua đây! Đừng đến gần tôi! Làm ơn đi! Anh đừng đến gần tôi được không? Nếu anh không đến gần tôi thì chắc chắn tôi sẽ không yêu anh rồi! Tại sao tôi lại yêu anh vậy chứ? Hức! Hức....

Tự Ninh đã hoảng đến mức nói lung tung luôn rồi, cô, dường như không phân biệt được đây là kiếp trước hay là thực tại nữa.

Nhìn thấy cô gái đang co ro nức nở trước mặt mình... không hiểu sao lòng Thời Niên lại cảm thấy đau đớn và quặn đau một cách kì lạ. Cái cảm giác này thật sự rất kì lạ, hình như là từ khi anh gặp Tự Ninh anh mới biết đến cái cảm giác này.

Anh không ngừng tiến bước, bất giác, anh lại muốn vươn tay ra mà ôm lấy cô.

Và anh đã làm vậy! Anh đến bên cạnh Tự Ninh và ôm cô vào lòng, mặc kệ cho cô có đang sợ hãi mình.

- Hức! Hức! Hức! Hu hu hu!

Một lát sau, tự dưng cô lại quen dần với hơi ấm này của anh, trong thoáng chốc, cô thấy mình như đang được bảo vệ và vỗ về. Cứ vậy mà.... cô đã ôm mặt khóc nức nở trên vai anh lúc nào không hay!

Cũng không biết là cô đã như vậy trong bao lâu, nhưng chỉ biết, trong khoảng thời gian đó Cung Thời Niên luôn ôm cô vào lòng mà vỗ về.

Khóc đủ rồi, mệt rồi, nước mắt cũng cạn rồi, cô cứ vậy mà ngủ thiếp trên vai anh. Cơ mà, không hiểu sao hiện tại anh lại không có cảm giác ghét bỏ người phụ nữ này như trước nữa. Đổi lại là cái cảm giác đau lòng, nhói tim gì đó rất mơ hồ.