Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 162



Ở biệt thự nhà họ Cung. Thời Niên đã tỉnh lại sau một giấc ngủ dài.

Sau khi tỉnh dậy, anh cảm thấy mình khoẻ hẳn, không còn sốt cũng chẳng còn khó chịu trong người. Cứ như... anh chưa từng bệnh vậy.

Ngồi suy tư một lát, anh bỗng mấp máy môi.

- Mình đã mơ thấy cô ấy, cô ấy trong mơ còn chăm sóc cho mình. Có lẽ... ha... có lẽ vì vậy nên mình mới khỏi bệnh.

Anh cười tự giễu, cảm giác như anh của hiện tại thật dễ thoả mãn, chỉ gặp cô trong mơ thôi thì đã cảm thấy vui. Nếu là trước kia thì.....

Haiz! Nhưng... đó là do anh gặp cô trong cơn mơ màng nên mới tưởng là mơ, chứ thật ra anh đâu biết... mọi thứ... đều là thật, không phải mơ.

Lạch cạch!!

Có người bước vào, Thời Niên vội vuốt tóc lên, chỉnh sửa lại trạng thái u buồn của mình.

- Cậu chủ! Con tỉnh rồi à? Có thấy khoẻ hơn chưa? Con có muốn ăn gì không cậu chủ??

Thì ra là dì Mai, trông dì ấy thật mừng khi anh tỉnh lại, có lẽ mấy ngày nay... dì đã lo lâng cho cậu chủ cứng đầu này rất nhiều.

- Không sao! Tôi không sao cả nên dì đừng lo! Nhưng dì biết không? Tôi... đã mơ thấy Tự Ninh. Ha! Trước giờ... tôi luôn mơ thấy mẹ, đây là lần đầu tiên... tôi mơ về người phụ nữ khác đấy. Có lẽ... tôi đã sắp không chống lại nỗi nhung nhớ này!!

Dì Mai nghe cậu chủ xong, đột nhiên lại bị thẫn thờ đôi phút. Thật ra dì đang phân vân. Tự Ninh đã không ngừng nhắc đi nhắc lại rằng dì không được nói với Thời Niên là cô đã đến. Nhưng... tâm trạng buồn thảm của Thời Niên.... có lẽ nói ra... thì anh sẽ cảm thấy vui hơn.

- Đó... không phải là mơ đâu cậu chủ! Là thật đấy! Tự Ninh cô ấy... đã đến đây!

Không những không vui mà Cung Thời Niên còn lộ ra vẻ mặt "không thể nào tin nổi".

- Cậu chủ, con đừng trách. Dì chỉ là lo lắng cho con thôi, nếu mà Tự Ninh không đến chăm sóc thì hiện tại con có còn nói chuyện với dì được không? Vã lại.... dì thấy con bé còn quan tâm con lắm, không thì... đã mặc kệ con sống chết rồi!

Cô ấy... còn quan tâm mình?! Điều đó... khiến mình rất vui. Nhưng, mình tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Bởi lẽ... cứ ở cạnh mình thì cô ấy sẽ không bao giờ có được cuộc sống yên bình. Và... mình cũng không muốn cô ấy bị cuốn vào cuộc phân tranh, đấu đá của giới thượng lưu. Tuy... đây không phải là thời Trung cổ, nhưng, lòng người ở thực tại còn đáng sợ hơn nhiều. Chỉ cần có quyền, có tiền và một phát súng thì.... mạng ai cũng như cỏ rác..

- Dì ra ngoài trước đi! Tôi cần yên tĩnh nghỉ ngơi. Mai... còn phải đến công ty.

Đến công ty? Cậu chủ đã trở lại rồi! Tốt quá!

- Được, vậy dì Mai ra ngoài.

Cạch!

...----------------...

Khi Tự Ninh làm xong bản báo cáo thì cũng đã hai mươi hai giờ hơn.

Đến phòng trưởng phòng Hàn. Cô thật sự không ngờ... anh ta vãn còn đang làm việc rất chăm chú.

Nhưng cũng vì vậy mà anh ta không thèm nhìn lấy bản báo cáo của cô dù chỉ là liếc mắt. Cũng chả hiểu là do anh đang bận thật hay là... vốn chán ghét không thèm để mắt nữa.

...----------------...

Tự Ninh đi lang thang trên đường, không phải là do cô...tiếc tiền không bắt taxi, mà... vì... cô đã nhồi lâu như vậy rồi, mỏi vai, mỏi lưng nên muốn vận động một chút. Thế là... cô đã quyết định đi bộ về nhà.

- Haiz! Cuộc sống này đúng là khó khăn. Chỉ mới hai ngày đầu thôi mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện rồi. Nhưng, mình sẽ không vì vậy mà chùn bước đâu. Mình... nhất định phải cố gắng tiến về phía tương lai. Thời này thời nào rồi? Không có đàn ông, không có tình yêu cũng có thể sống được..



Cô vừa bước đi, vừa vặn cổ và lẩm bẩm cỏ vũ bản thân.

Chợt....

- Á!!

.... có một người đàn ông râu ria trông rất đáng sợ nắm lấy tay cô rồi cười he he một cách ghê tợn.

- Này... cô đang trên đường về nhà hả? Mới tan làm!? Chắc là hôm nay cô mệt lắm nhỉ? Hay... để tôi giải toả cho cô...

Hình như người đàn ông này đã say bí tỉ rồi, không những vậy còn... biến thái nữa. Đáng sợ quá đi!!

- Buông tôi ra!! Buông ra! Ở đây có nhiều người như vậy mà anh dám làm chuyện đồi bại trêu chọc phụ nữ như vậy sao? Có tin tôi la lên không???

Cô không ngừng sợ hãi, nhưng vẫn cố cứng rắn, tỏ ra dũng cảnh mà trừng mắt hắn ta.

- Ô! Vợ chồng cãi nhau là chuyện thường tình thôi mà! Ai nói gì đâu chứ?? Bà xã.... lại đây nào! Anh thơm một cái là hết giận ngay!!

Hắn ta... thật đê tiện, thật lương lẹo!!

- Không!! Đừng lại gần tôi!! Cứu...

Cô còn chưa kịp hét lên thì hắn ta đã sờ soạn bậy bạ khiến cô giật bắn!!

- Không!!!

- Xuỵt! Cô đừng có hoảng. Nhanh thôi, tôi sẽ khiến cô phải sung sướng đến tận trời sao.

Không!! Không được!!

Không còn cách nào, Tự Ninh nhanh chóng lấy cái giỏ trên tay mình đập mạnh vào đầu hắn khiến hắn ta vô cùng tức giận, hắn nổi khùng mà tóm lấy tóc cô lẳng xuống đất, khiến vô ngã nhào!

Chát!!

Hắn... đột nhiên hắn tát vào mặt cô một cái thật mạnh khiến cô không kịp kháng cự.

- Dám đánh tao? Mày gan lắm! Rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Mày tưởng mày ngon lắm sao mà dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với tao? Mày... cũng là là một con đĩ điếm thèm khát đàn ông mà thôi! Hôm nay... chi dù mày muốn hay không muốn phục vụ, tao, cũng sẽ khiến mày gượng dậy không nổi!!!!

Hắn hét vào mặt cô không ngừng dù chỉ một giây làm cho nước bọt văng tứ tung.

- Không!!! Không!! Cứu! Cứu với! Có ai không!! Cứu!!

Hắn nhào tới hôn vào cổ cô như điên loạn, cho dù cô có la, có hét cũng không thay đổi được gì.

Tuy.... xe ô tô không ngừng lướt qua nhưng... không ai chịu bước xuống cứu cô cả, có lẽ... một cô gái tầm thường như cô chẳng đáng để những người thân thể cao quý đó để tâm..

- Không!!!

Cô tụy vọng kháng cự, tuyệt vọng la hét, tuyệt vọng rơi nước mắt.....

Cuối cùng... cũng có một chiếc xe sang dừng lại ngay chỗ cô....

Hả? Là trưởng phòng - Hàn Nhuệ!?



Bốp!!!

Trưởng phòng đấm cho hắn một cú đau điếng khiến hắn tức giận vì bị phá đám, định quay sang đánh trả nhưng....

- CÚT!!!!!

Đôi mắt của trưởng phòng sau cặp kính thật hung tợn, khiến hắn lạnh người, hoảng sợ chạy đi. Nhưng vì lòng vẫn không cam chịu nên hắn vẫn to gan bỏ lại một câu.

- Được, mày chờ đó!!!

Tự Ninh nhất thời bị run sợ, hoảng loạn nên... khi trưởng phòng bước đến, cô đã lùi lại.

Thấy vậy, anh ta cũng không thèm bước thêm, chỉ lạnh nhạt quăng cho cô chiếc áo vest của anh rồi buông ra một câu như bị ép buộc.

- Tôi đưa cô về!

Dù sao thì Hàn Nhuệ anh cũng là một thằng đàn ông, sao mà có thể làm lơ được??

- Trưởng phòng.... tôi....

Tự Ninh có chút e dè!

- Hay là... cô thích bị hiếp!!!

- Hả? Không! Cảm ơn anh!

Thế là cô đã lên xe anh ta, bầu không khí này... có gượng.

- Sao... anh lại ở đây vậy?!

Anh vẫn lạnh băng.

- Làm xong rồi thì về nhà! Không lẽ... cô muốn quản tôi??

Không, không, sao cô dám, chỉ là... cô hỏi vậy cho bầu không khí bớt gượng gạo.

- Thật cảm ơn anh rất nhiều, trưởng phòng!! Nếu không có anh thì.... tôi không biết phải làm sao nữa..

- Cho dù không phải là cô thì tôi cũng sẽ làm vậy nên.... cô bớt nói những lời vô nghĩa đi! Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về?

Thái độ của trưởng phòng thay đổi thật chóng mặt, hôm qua anh ấy còn đối tốt với mình như vậy.

- Mà này, đi làm về khuya thì cô bắt taxi sẽ an toàn hơn, phải biết bảo vệ bản thân mình. Ha... không phải là cô cố tình câu dẫn hắn ta chứ? Cô thèm khát đàn ông đến vậy??

Lời anh nói như đùa cợt nhưng cũng rất nghiêm túc..

- Anh đừng nói bậy! Tôi là loại người gì chứ? Trong mắt anh tôi là người như vậy sao? Anh phỉ báng tôi như nào, khinh thường tôi như nào.... tôi cũng có thể nhịn. Nhưng riêng về mặt nhân phẩm, tôi không muốn bị xem là loại phụ nữ rẻ tiền!!

Sự uất ức trong lòng Tự Ninh không đề phòng và dâng lên. Cô cảm thấy vô cùng uất ức nên có hơi mất kiểm soát mà la hét, khiến Hàn Nhuệ cũng có chút giật mình.

- Ha! Mong là vậy!!

Hừ! Tôi không tin... cô tiếp cận Vương Tề Mặc là không có mục đích đâu!