Ngày hôm sau, Cung Thời Niên trở lại trạng thái bình thường, anh cố gắng không để tâm đến vấn đề tình cảm nữa để nghiêm túc trả mối ân oán cá nhân của anh và tên Phan Trấn Vũ.
Hình như anh đã hoà giải được với bản thân mình, hiện tại, anh chỉ mong cô được hạnh phúc. Mà muốn vậy thì.... có lẽ... Tự Ninh rời xa anh là điều tốt nhất.
Anh đã trở lại công việc nhưng Eric lại tìm đến anh và nói một câu vô cùng chán nản.
- Bây giờ tôi hối hận còn kịp không nhỉ?
Ý cậu ta là gì?
- Cậu muốn nói gì thì cứ nói thẳng, mấy ngày nay tôi lơ đi tất cả, hôm nay dồn lại cả đống nên tôi rất bận.
Thời Niên vừa nhanh tay viết xột xoạt vừa nói chuyện với quý ông Eric.
- Tôi... Điều tôi muốn nói là... hiện tại... tôi có nên suy nghĩ lại về việc tiếp tục hợp tác với cậu không?
Nghe đến đây, Cung Thời Niên chợt khựng lại!
- Là sao??
Anh nheo mắt hỏi lại Eric, có lẽ anh hiểu được những vẫn còn nghi ngờ.
- Cậu nói xem, tôi đồng ý hợp tác cùng cậu, đồng ý giúp cậu tìm ra điểm yếu của ông ta để trả thì là vì cái gì?
Eric dừng lại vài giây rồi bực dọc nói tiếp.
- Là vì tôi tin tưởng cậu và tài năng của cậu. Hơn nữa... tôi vô cùng tin vào khả năng phán đoán và làm việc của cậu, tôi tin... chúng ta sẽ lật đổ được tên quái vật đó!
- Nhưng hiện tại thì sao? Tôi vô cùng thất vọng về cậu! Cậu... đã mù quáng vì tình yêu như thế nào và từ đó tạo ra điểm yếu ra sao tôi nhìn thấy rất rõ. Cậu đã vì cô ta mà thay đổi.
- Còn bây giờ?? Là sao nữa? Cậu chỉ vì một người phụ nữ không đáng quan tâm mà bỏ bê công việc, quên đi hết thảy chỉ để buồn rầu, đau lòng. Đáng không? Bộ dạng của cậu như vậy... có đáng khinh thường không hả?
- Đúng, có thể tôi không hiểu tình yêu. Tôi không hiểu người phụ nữ đó đối với cậu quan trọng thế nào. Nhưng, cậu thành ra bộ dạng này... là không đáng một chút nào!
Lời nói của Eric như đã thấm vào anh và cũng là những lời nói chân thật khiến anh phải nhìn nhận về mình.
Nhưng. Người phụ nữ không đáng?? Điều này... anh không đồng ý.
- Cậu yên tâm, tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Tôi.... đã thấu tất cả rồi. Sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Vì... cô ấy. Tôi sẽ buông tay, sẽ quay lại trạng thái ban đầu, sẽ cố hết sức, dốc hết khả năng để lật đổ ông ta. Phan Trấn Vũ, tôi hận ông ta, nên, không có lí do nào để bỏ qua.
Đến cuối cùng mà cậu vẫn nói là vì cô ta sao? Rốt cuộc tình yêu là thứ quỷ quái gì chứ? Nhưng, không sao, như vầy cũng tạm ổn rồi, miễn là.... Cung Thời Niên đã trở lại.
- Vậy... tôi không phiền cậu nữa. Cậu làm phiền đi! Nhưng, khoan! Tốt nhất là cậu hãy giữ lời hứa! Đừng có mà gạt tôi!!
Cạch!!
Eric rời đi, bầu không khí trong văn phòng càng lúc càng tĩnh lặng. Im ắng đến mức chỉ còn nghe tiếng bút xột xoạt không ngừng.
Chăm chú làm việc một hồi lâu, không hiểu sao Cung Thời Niên lại tự nhiên tức giận quăng cây bút xuống bàn.
Cạch!!
- Phó Tự Ninh, anh cũng không biết, cũng thắc mắc không hiểu em rốt cuộc là thứ quái quỷ gì đây! Tại sao.... em có thể khiến một người đàn ông cao ngạo như anh yêu em đến nhường này? Tại sao.... em lại chiếm mất trái tim anh mà không trả lại!? Và vì sao mà anh.... lại vì em như thế? Em... rốt cuộc là công chúa hay là một con tiểu hồ ly tinh nghịch?
- Nếu không phải, thì anh lại tự hỏi. Em... có phải là thuốc độc hay không??!