Sau ngày hôm qua, Tự Ninh đã trở nên vô cùng căng thẳng, dường như cô sắp bị cảm xúc dồn nén của chính bản thân mình đè bẹp.
- Haiz! Bầu không khí trong văn phòng này đã ngột ngạt rồi mà còn phải làm chung với thứ đồ dơ bẩn như cô ta. Đúng thật là!
Hơn nữa, những lời nói này càng khiến cô khó chịu. Họ cứ không ngừng nói bóng nói gió, khinh miệt cô. Nghe thật đinh tai nhức óc!
Đang ngồi thờ thẫn trước mắt tính, chợt, mọi người lại ồ lên khiến cô giật cả mình.
- Ô! Là giám đốc - Nhị thiếu gia của Vương thị - Vương Tề Mặc! Sao anh ấy lại đến đây? Khảo sát? Wow! Cho dù là lí do gì thì đây cũng là một lần hiếm hoi đi vào lịch sử.
Ồ! Tưởng là ai, thì ra là trưởng phòng Hàn và Vương Tề Mặc.
Ủa! Không đúng, sao hôm nay... Tề Mặc lại đến đây? Tối qua anh ấy đến chắc cũng không phải là trùng hợp nhỉ?!
- Xì xầm gì vậy? Tôi - giám đốc của công ty đến đây... mọi người không hoan nghênh sao?
Vương Tề Mặc vừa nhếch mép cất giọng thì những cô gái ở văn phòng đều sáng mắt.
- Tự Ninh! Hôm qua nghe Hàn Nhuệ than thở với tôi rằng.... cô không làm tròn bổn phận nhỉ?
Đột nhiên, Vương Tề Mặc lại bước đến chỗ Tự Ninh. Lúc này, ánh mắt bọn người này vô cùng hả hê, họ nghĩ, cô sẽ bị trách phạt nặng do lơ là công việc.
- Em.... tôi..
Anh lại đột nhiên hành động kì lạ, khom đầu xuống, đặt tay lên vai cô, mỉm cười.
- Đừng hoảng, tôi tin cô, vì dì sao thì cô cũng là người do tôi đề cử. Vã lại, tôi cũng rảnh rỗi nên đã điều tra vụ này. Ha! Sự thật... đúng là khiến người khác phải ngỡ ngàng.
Sao hôm nay, anh ấy lại ma mị như vậy!
Anh chậm rãi đứng dậy và đi đến chỗ Hạnh Nhung, ánh mắt vô cùng sắt đá.
- Hôm qua, buổi sáng, Tự Ninh có việc bận nên đã rời đi,. nhân cơ hội em ấy chưa tắt máy... cô đã xoá đi bản báo cáo đang dang dở của cô ấy. Đến chiều cô ấy trở lại... cô... không còn có bạn trai cô nữa, hai người hùa nhau bắt nạt cô ấy, cả buổi chiều cứ hành hạ cô ấy đi lòng vòng trong công ty lấy tài liệu cho các người. Mục đích của cô là gì vậy Hạnh Nhung!
Không phải chứ?
Cô ta tái mặt!
- Cô đừng nghĩ đây là một chuyện bé tí nên sẽ không có vấn đề gì! Đừng ỷ vào quyền lực trong công ty, cũng đừng ỷ vào kinh nghiệm, đã là tiền bối thì phải biết chừng mực một chút! Nếu không, mọi hành vi không tốt của cô sẽ bị camera quay vào hết đó!!
Vương Tề Mặc lạnh nhạt nhìn cô bằng ánh mặt trịch thượng. Điều này khiến cô càng không cam tâm, tại sao cô lại phải chịu những sự khiển trách này? Dựa vào đâu chứ? Cô ta chỉ là một cô nhân viên mới chưa trải sự đời, chỉ là một con ả tình nhân lăng loàn, tại sao??
- Tổng giám đốc, anh đang... bảo vệ cho cô ta, vì cô ta mà trách mắng một nhân viên lâu năm như tôi??
Cô nhướng mày hỏi Vương Tề Mặc, nhưng, anh vẫn không biến sắc mà còn băng lãnh hơn cả lúc nảy, ánh mắt căm thét như muốn ngoặm chặt con cáo không biết điều này!
- Ha! Tôi không vì ai cả! Chủ yếu... chỉ muốn nhắc nhở cô thôi. Bởi, công ty này không chứa nổi một người.... muốn xưng vương làm chủ. Đừng nghĩ có kinh nghiệm thì có thể huyênh hoang, vượt mặt người khác. Đây... là công ty của nhà họ Vương chúng tôi, chứ không phải là nơi để cô có thể làm càng..
Nghe Vương Tề Mặc nói xong, cô ta tím mặt, tay chân run rẩy, lẫn trong sự sợ hãi cũng có sự tức giận. Cô không tin hoàn toàn vào những lời anh nói.
Không lẽ... anh thật sự không có chút gì là vì cô ta??
Xoay lưng lại, anh khẽ nhìn Tự Ninh cười khiến cô rùng cả mình.
- Sau này... mọi người tốt nhất đừng có đi vào vết xe đổ của Hạnh Nhung, bắt nạt người khác... thì bản thân mình cũng không được yên đâu.
Trước khi trời đi, Tề Mặc còn vỗ vỗ vai Hàn Nhuệ vài cái, thì thầm với anh.
- Thấy chưa, cô ấy không phải là loại như cậu nói. Cậu... nên quản người của mình cho tốt vào, tôi đi trước đây!
Lúc này, Hàn Nhuệ thật sự tức giận, anh nâng kính lên, lườm Hạnh Nhung một cái rồi mới xoay lưng, cất bước.
...----------------...
Sau khi rời khỏi văn phòng kinh doanh, Vương Tề Mặc đã đi đến tìm trưởng phòng kinh tế. Không có bất kì thái độ gì chỉ nói một câu rồi rời đi, còn hắn ta... không nói được gì.
- Giám đốc, anh đến đây....
- Hừ, quản người yêu mình cho tốt vào, đừng để cô ta mượn danh trưởng phòng kinh doanh của anh mà đi cắn người lung tung!!
Rầm!!
- Hả?
Cả buổi hắn ta vẫn không nghĩ ra, rốt cuộc là Vương Tề Mặc có ý gì. Cho đến giờ nghỉ trưa, hắn đến tìm Hạnh Nhung mới rõ hết mọi chuyện.