Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 165



Sau ngày hôm đó, không còn ai đến bắt nạt hay làm khó dễ Tự Ninh nữa. Cuộc sống bắt đầu trở nên yên bình và vui vẻ.

Hàng ngày tuy phải dậy sớm đi làm đến trời tối mới về nhưng... đối với Tự Ninh như thế là tốt nhất. Cô có thể tự mình kiếm ra tiền rồi mua những thứ mình thích, không phải dựa dẫm hay lo sợ bất cứ điều gì.

Cứ vậy mà một tuần đã trôi qua, cô cứ nhỡ là mình đã quên người kia rồi. Nhưng không ngờ.... trên đường về nhà, cô nhìn thấy anh ta trong một quán cà phê đang bàn chuyện với đối tác thì... tim cô lại bắt đầu run rẩy. Cô bỏ chạy thật nhanh như một người máy bị mất kiểm soát, trong đầu cô thầm nghĩ: "Cũng may là anh ấy chưa nhìn thấy!".

Có lẽ.... cô sợ gặp phải Cung Thời Niên! Nhưng tại sao chứ? Cô không có cách nào đối mặt với người yêu cũ hay là.....?

- Tim mình sắp nhảy ra ngoài luôn rồi! Nhưng.... tại sao mình phải bỏ chạy, mình đã làm gì sai? Rốt cuộc là mình bị làm sao vậy?

Tự Ninh cứ thế mà khụy xuống lề đường mà ôm mặt, cũng rõ... tại sao cảm giác hiện tại của cô... lại rất buồn! Những hình ảnh vui vẻ kia lúc còn ở cạnh Cung Thời Niên cứ bất giác mà hiện ra rõ ràng trong đầu cô. Những ngày tháng yêu đương đó..... làm cho cô đau nhói đến mức bật khóc.

Cái cảm giác kì lạ này..... "Giá như anh ấy là một người bình thường, giá như mình không có những ký ức của kiếp trước thì tốt biết mấy."

Tự Ninh đây... là vẫn còn lưu luyến người đàn ông vốn không thuộc về mình?? Vẫn còn chưa buông bỏ hay là.... trái tim cô không chịu quên?

- Không! Mình làm sao vậy! Tự nhiên lại ngồi khóc sướt mướt! Đúng là điên mất thôi!

Tự Ninh lập tức lau đi nước mắt trên mặt rồi đứng dậy.

Nhưng chỉ bước được một bước thì đã bị ai đó kéo lại.

- Á! Ai..... vậy??



Vì chuyện bị sàm sỡ trước đó nên Tự Ninh bắt đầu cảnh giác hơn, cô lập tức xoay người lại vùng vẫy, nhưng... người đó nắm chặt quá!

- Em vẫn khoẻ chứ?

"Em vẫn khoẻ chứ?" Cái giọng nói này....

Tự Ninh dần dần ngẩng mặt lên.

Thật sự là anh ấy! Thời Niên!!

- Sao mắt em đỏ vậy? Vừa khóc à!? Lúc nãy trong quán anh đã nhìn thấy em.... nhưng tự nhiên em lại bỏ chạy. Là không muốn gặp anh??

Thật kì lạ, giọng nói của anh ấy sao lại dịu dàng vậy, còn dịu dàng hơn khi chúng ta còn yêu nữa. Còn nữa, gương mặt buồn rầu, xót xa kia là sao?

- Không cần anh lo!

Tự Ninh nhanh chóng rút tay ra, xoay đầu đi trốn tránh.

- Em.... lạnh lùng thật! Em.... bây giờ em.... ghét anh lắm nhỉ?

Tự Ninh im lặng một lúc không nói gì, rồi đột nhiên, cô xoay lưng..



- Nếu không còn chuyện gì nữa thì em đi đây!!

- Khoan đã! Anh đưa em về!!

- Không cần đâu! Không cần phiền anh!!

Cứ vậy, Thời Niên cứ buồn bã như thế đứng nhìn bóng lưng của Tự Ninh đi xa rồi khuất dần.

- Em ấy... vậy mà muốn phủi sạch quan hệ thật sao? Không còn... chút tình cảm gì?

Người đàn ông bị từ chối này đau đớn khép chặt mi lại, anh muốn che giấu đi sự buồn thảm trong đôi mắt sắc sảo của mình.

- Chủ tịch, ta đi thôi, mười lăm phút nữa ta còn có phải ăn tối với đối tác!

Vài giây sau thì Tiểu Cường lái xe đến!

- Chủ tịch! Anh lại sao vậy? Lúc nãy rõ ràng là còn rất bình thường mà! Anh... buồn chuyện gì sao??

Chưa gì thì Cung Thời Niên đã lườm Tiểu Cường.

- Tôi có buồn sao???

- Được, được, được, không buồn, anh thì có chuyện gì buồn chứ? Có buồn cũng là vì chuyện.... tiền nhiều quá không biết tiêu vào đâu!