Thời gian cứ thế mà trôi, trôi mãi đến ba tháng sau.
Nhưng điều kì lạ là... khoảng một tháng này, ngày nào Vương Tề Mặc cũng đến đưa đón Tự Ninh đi làm. Chăm chỉ đến mức khiến dì Dung - chủ nhà của cô hiểu lầm hai người đang yêu đương, thật là... ngượng ngùng chết đi được!
- Tề Mặc à! Sao này anh không cần đến đón em đi làm đâu, cũng không cần chờ em tan làm. Em... có thể bắt taxi mà!!
Tề Mặc bĩu môi, vươn bàn tay thon dài ra véo má Tự Ninh.
- Một người siêu tiết kiệm như em mà nỡ đưa tiền mồ hôi nước mắt của em cho tài xế sao?
Tự Ninh dần dần cúi thấp đầu cười gượng.
- Thì... tại chỗ làm với nhà của em cách nhau cũng đâu quá xa!
- Còn cãi! Bữa trước anh đã nghe Hàn Nhuệ nói rồi, em đi làm về khuya, nếu không có cậu ta thì xém nữa em còn bị sàm sỡ!
Thì ra là vì vấn đề này nên anh ấy mới kì lạ như vậy nhỉ?
- Lên xe đi! Đừng lề mề nữa, em muốn trễ làm phải không?
Không còn cách nào, cuối cùng cô cũng bị ép lên xe, nhưng... có cảm giác thật ngại ngùng, cô đã làm phiền ông chủ của mình như vậy còn gì!
...----------------...
Vừa đến công ty, cô đã nghe tin.
- Ê! Mấy người có biết tin gì chưa?
- Biết rồi, tin này đã được lan truyền khắp công ty rồi còn gì! Ai mà chả biết.
- Ừ! Nghe nói, bên Cung thị đã nắm không ít cổ phần của Vương thị!
- Cái gì mà không ít, là cổ đông lớn nhất luôn đó!
- Haiz! Trước giờ... Vương thị với Cung Thị như là chó với mèo. Không phải... Vương thị sắp tiêu tùng rồi chứ?
- Liên quan gì! Chúng ta chỉ là công nhân làm công ăn lương, chỉ cần làm việc là có tiền, thay chủ... thì đã sao? Miễn có tiền là được!
- Mà nghe nói hôm nay Cung tổng sẽ đến đây khảo sát đó! Không chừng... sẽ đến chỗ các bộ phận.
- Cái này là chắc chắn rồi!
Anh... ta sẽ đến?
Trên đường đến văn phòng kinh doanh Tự Ninh đã nghe không biết bao nhiêu là tin, nhưng... điều mà cô quan tâm nhất là "Cung tổng sẽ đến đây".
- Không phải chứ? Đúng là... có cảm giác oan gia! Rõ ràng... là không muốn gặp, rõ ràng đã tránh mặt được lâu như vậy nhưng... hôm nay...
- Ấy mà thật kì lạ! Nghe đến tên anh ta... tim mình liền....
Tự Ninh run run ôm chặt ngực trái, cô sợ cái cảm giác lo lắng, bập bùng trong lòng ngực sẽ bị nổ tung!
Cô vừa đi vừa không ngưng mấp máy môi mà lẩm bẩm. Hiện tại... cô... chỉ muốn bỏ chạy!
Nhưng vừa quay lưng định bỏ đi thì.... tiếng của Hạnh Nhung liền vang lên khiến cô dừng chân lại.
- Cô còn định đi đâu đấy? Hôm nay rất nhiều việc còn phải đón tiếp ông chủ lớn đến. Nên... cô đừng có lề mề nữa, hôm nay là ngày cô chính thức, đường đường chính chính trở thành nhân viên Vương thị, chính thức trở thành một trong những thành viên của phòng kinh doanh nên đừng có lề mề nữa! Phải làm việc tập trung vào!
Đáng lẽ Tự Ninh đã sợ hãi định bỏ chạy, nhưng... nghe đàn chị Hạnh Nhung này nói xong cô liền đứng hình không nhấc chân được.
Một bên là sự sợ hãi trong lòng, một bên là công việc mở mới được ổn định. Bên nhẹ bên nặng, Tự Ninh sẽ chọn bên nào!
- Em biết rồi!
Anh ta thì có là gì? Chỉ là người yêu cũ thôi mà! Chạm mặt thì đã sao đâu chứ! Mình không sợ! Điều quan trọng hiện tại là việc làm này, mình phải có gắng làm hết sức. Tại sao phải vì một người đàn ông mà chùn chân?
Suy nghĩ kĩ lại, Tự Ninh tiếp tục vững vàng bước đến phòng làm việc, chuẩn bị tâm lí... để gặp người đàn ông kia!