Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 175



Vất vả cả một ngày, cuối cùng thì đâu cũng đã vào đó. Nhưng khi ngước đầu lên nhìn bầu trời thì.... đã tối mất rồi.

- Xong rồi, tôi đưa cô về!!

Tự Ninh mệt mỏi cả ngày rồi, bây giờ có người đưa về thì còn gì bằng.

- Được, vậy cảm ơn trưởng phòng!!

Ục! Ục! Ục!

Nhưng..... hình như bụng của Tự Ninh cũng mệt lả rồi và giờ... nó đang biểu tình đây.

- Cô đói rồi phải không? Cả hôm nay vì bận rộn nên cô ăn rất ít. Hầu như tôi chỉ nhìn thấy cô uống nước. Hay... để tôi đưa cô đi ăn trước rồi về??

Đi ăn? Sao mà vậy được?

Tự Ninh đỏ mặt cúi đầu.

- Không cần đâu, về nhà tôi chỉ cần nấu một tô mì là được, không cần phiền anh như vậy. Vã lại... cả ngày hôm nay anh cũng mệt còn gì!

Biết là Tự Ninh chỉ không muốn làm phiền trưởng phòng anh thôi. Nhưng... thật sự là.... xô áy như vậy rất dễ khiến người khác tức giận!

- Ăn mì? Không phải tôi đã bảo cô là chú ý đến sức khỏe và quan tâm đến bản thân nhiều hơn sao? Cô cứ suốt ngày ăn mì... như vậy là sống có khoa học, sống tốt cho sức khoẻ sao? Không sớm thì muộn cô cũng bị viêm dạ dày cho xem!

Đáng lẽ Tự Ninh thấy đây cũng chỉ là một việc bình thường, nhưng thấy trưởng phòng nghiêm nghị như vậy thì... không hiểu sao tự nhiên cô lại có cảm giác đây là một việc vô cùng nguy hại và nghiêm trọng.

- Vậy....

Tự Ninh cố suy nghĩ thêm một chút xem có còn cách hay lựa chọn nào khác không.

- Đừng có nhưng nhị, do dự nữa, tôi cũng đối, bây giờ tôi muốn đi ăn sẵn tiện mời cô. Thế nào? Muốn khước từ?!



Thế thì... không còn cách rồi!

- Được, vậy chúng ta đi ăn rồi về. À! Hay là bữa này tôi đãi!

Sao cô gái này lại lôi thôi thế? Chỉ là một bữa cơm thôi mà!

- Đi!!

Hàn Nhuệ bực bội gằn giọng rồi bước đi trước.

Chân của trưởng phòng Hàn Nhuệ dài nên đi rất nhanh khiến cô không đuổi theo kịp, hơn nữa....

Khi anh quay đầu lại thì... Tự Ninh vẫn còn đứng ở đằng xa, vậy mà cô lại bị bỏ lại một khoảng đường xa như thế.

Anh vốn định lên tiếng trách mắng, nhưng, quan sát thêm một chút thì anh lại thấy Tự Ninh đang đi cà nhắc.

Nhanh chóng, anh đã trở lại đón Tự Ninh.

- Chân cô bị sao vậy?!

- À! Không sao? Vì phải mang giày cao gót cao chót vót như thế cả ngày nên... chân có hơi đau. Nhưng không sao, tuy đi chậm nhưng tôi vẫn đi được, cơ mà... có phải tôi đã làm anh khó chịu rồi không?

Cái cô gái ngốc này!!

- Cô còn cười được hay sao??!

Đột nhiên, Hàn e lại gõ vào trán cô một cái cốc rồi... nhanh tay bế cô lên.

- Anh.. trưởng phòng, anh làm gì thế?!



- Im nào! Cô nặng lắm đó còn giãy dụa thì sẽ thật sự roi xuống cho xem! Vã lại, tôi cũng không phải tự nhiên bế cô, chỉ tại... cô đi chậm quá, làm tốn thời gian của tôi!!

Nếu vậy thì..... cô cũng thật sự hết cách.

Sau khi bế cô lên xe, trưởng phòng Hàn liền lấy miếng băng keo cá nhân trong túi ra và ngồi xuống, nhẹ cởi cởi giày ra dán vào chỗ bị trầy cho Tự Ninh.

Sau đó, anh đi vòng qua mở cửa lấy trong xe ra một thứ gì đó.

- Chắc là cô mang vừa!!

- Giày thể thao nữ?!

Anh lạnh lùng giải thích.

- Là của em gái tôi.

Ồ! Thì ra... là vậy!

- Được rồi, chúng ta đi ăn thôi. Còn về nghỉ ngơi, ngày mai còn đi làm nữa.

Song, Hàn Nhuệ nhanh bước lên xe rồi láy đi.

Trên xe, bầu không khí có hơi tĩnh lặng.

- Anh.... có vẻ... không còn ghét tôi nữa rồi nhỉ?!

Ha! Ghét?!

- Lúc trước là hiểu lầm. Tôi vẫn luôn tìm cơ hội xin lỗi cô. Tôi xin lỗi! Vã lại, tôi cũng không bao giờ ghét một người biết nổ lực và cố gắng một cách liều mạng như cô đâu! Thật ra... cô không quá toả sáng nhưng lại rất có sức hút đó cô biết không? Cuốn hút ánh nhìn của những người xung quanh!

Không những trưởng phòng vừa xin lỗi mình mà còn nói những lời kỳ lạ nữa chứ! Thật khó hiểu, không lẽ anh ấy muốn động viên mình? Nhưng... mình có như lời trưởng phòng nói không? Cuốn hút!?!!?!?!