Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 176



Tại Cung thị, vệ sĩ đang báo cáo tình hình cho Cung Thời Niên.

- Hôm nay mọi chuyện vẫn rất bình thường, cô Phó không bị ai làm khó cả....

Cứ vậy mà vệ sĩ thuật lại tất cả.

- Vậy sao? Quay quảng cáo! Chắc hẳn co ấy sẽ rất đẹp!

Anh che miệng cười thầm.

- Nhưng cậu nói... cái tên Hàn Nhuệ đó rất quan tâm Tự Ninh sao?!

- Đúng vậy.

- Được rồi, cậu ra ngoài trước đi!

Cạch!!

Hàn Nhuệ? Mình từng chạm mặt tên này vài lần, trông rất chững chạc và tài giỏi. Nếu... tên này và Tự Ninh bên nhau thì... cũng là việc tốt.

Tuy Cung Thời Niên không hề muốn vậy nhưng nếu Tự Ninh được hạnh phúc, được vui vẻ thì cho dù anh có sầu thảm cũng không phải là vấn đề gì to tát.

...----------------...

...----------------...

Lại một tuần sau.



Tại phòng làm việc của trưởng phòng Hàn.

- Lần ghi hình trước cô đã làm rất tốt, hiệu suất quảng cáo khá ổn, sản phẩm cũng được biết đến nhiều hơn.

Vậy sao? Nhưng cô cứ cảm thấy...

- Được góp sức cho công ty tôi cũng rất vui. Nhưng có lẽ... sản phẩm được biết đến nhiều không phải là nằm ở chỗ tôi. Mà là do công ty đã bỏ công sức và tiền của vào sản phẩm này. Với lại... tôi chỉ là một người vô danh tiểu tốt, không có nổi tiếng như Nhật Ánh, nên... chắc cũng chẳng thu hút được sự chú ý của mọi người.

Nghe trong lời Tự Ninh có chút tự tị, đột nhiên anh lại cười thầm.

- Thế à? Nhưng tôi cảm thấy sản phẩm được bán chạy và hot thì hình ảnh của cô cũng được biết đến nhiều hơn. Bây giờ trên mạng đang ồn ào, tò mò không biết cô là ai đấy, họ cảm thấy cô rất xinh đẹp và có tố chất làm diễn viên. Tự Ninh! Hay là... cô suy nghĩ lại thử xem... có khi cô sẽ hợp làm điện ảnh hơn là cặm cụi ở trong văn phòng đấy!

Nghe nói làm diễn viên thì cũng rất phức tạp, đời tư còn bị soi mói, đi đâu cũng có người để mắt chụp ảnh, cuộc sống như vậy.... cô không cần, cô chỉ cần một cuộc sống tự do thôi.

- Trưởng phòng, anh nói đùa rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!!

Thấy trưởng phòng Hàn không nói gì nên Tự Ninh định rời đi, nhưng chưa kịp cất bước thì đột nhiên... vẻ mặt trưởng phòng lại có chút hốt hoảng, anh ấy nhanh chóng bước đến chỗ Tự Ninh cô.

- Anh.... anh còn việc gì dặn dò sao??

Cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, lúc này anh ấy còn nắm lấy tay cô, như này thì càng không đúng hơn, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

- Tay cô... bị làm sao vậy?

Tay? Thì ra là vết băng này! Nhưng trưởng phòng cũng đâu cần làm quá như vậy, khiến cô kinh hồn bạt vía một phen.



- Không sao, tôi chỉ là không cẩn thận, trong lúc nấu ăn cắt phải tay thôi! Vết thương cũng không sâu.

Cô gái này thật là!

- Cô là một người thế nào mà lại để cắt vào tay? Hơn nữa còn là nấu ăn! Cô tơ tưởng về ai sao?

Hả! Sao anh ấy lại.... Nhưng mình cũng đâu thể nói là vì mình nghĩ đến Cung Thời Niên!

- Tôi.....

Không biết nói và trả lời ra sao.

Đột nhiên.....

- Trưởng phòng! Anh có văn kiện cần kí đây ạ!

Đột nhiên có người bước vào, làm Tự Ninh hoảng loạn rút tay ra và rời đi một mạch.

- Trưởng phòng, không có việc gì thì tôi đi trước đây!!

Ôi! Bầu không khí hiện tại có cái gì đó thật u ám.

- Cô không biết gõ cửa sao? Phép lịch sự bình thường cô cũng không nắm sao??

- Tôi... trưởng phòng, tại tôi không đóng cửa, hơn nữa cũng đang gấp nên... mới quên.

Thật là.... quên sao? Những thứ cơ bản như thế mà cũng có thể quên được. Liệu.. anh có nên phạt nặng không!!!!