Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 177



Văn phòng vốn đang im ắng trong bầu không khí tập trung đến đáng sợ, vậy mà chỉ một chốc lát đã trở nên ồn ào như một cái chợ.

- Cung tổng!!

- Là Cung tổng đến!

- Có chuyện gì vậy! Sao tự nhiên Cung tổng lại đến đây?

- Được rồi, được rồi, làm việc đi, nếu không sẽ bị mắng đấy.

Cung tổng? Thì ra là Cung Thời Niên đến, hèn gì công ty lại trở nên náo nhiệt đến vậy! Nhưng kể ra thì... sức hút của người đàn ông này hình như là chưa bao giờ giảm, hễ anh ta bước chân đến đâu thì nơi đó liền trầm trồ bàn tán.

- Tự Ninh!!

Tự Ninh vốn muốn tập trung làm việc không để ý đến anh ta, nhưng không hiểu sao lại bị gọi tên một cách bất chợt như thế!

- Cung tổng! Có chuyện gì sao??

Tự nhanh nhanh chóng đứng dạy với thái độ cung kính.

- Tuần trước tôi nghe nói Nhật Ánh bận nên không đến được nơi quay, hôm đó là cô quay thế nhỉ? Ha! Cứ tưởng là em sẽ không làm tốt, nhưng không ngờ.. cũng khá đấy. Rất có tài năng, cho dù là lĩnh vực gì cũng không thể làm khó em được!

Đây.... là những lời mà sếp khen nhân viên sao? Nhưng nghe cứ có vẻ gì đó.... như chế nhạo!

- Cung tổng! Rốt cuộc là anh có chuyện gì? Không lẽ anh đến đây chỉ để khen tôi thôi sao?



Không nói gì, Cung Thời Niên chỉ nhẹ nhàng phát tay, ra lệnh cho Tiểu Cường đưa cho Tự Ninh... một hộp quà.

- Dù sao tôi cũng là cổ đông lớn nhất tại công ty này, cũng là sếp của em, khen một chút... cũng không được sao? Vã lại.... em làm việc rất tốt, hiệu suất cũng khá ổn, lần này em còn xem như lập công lớn, nên... quà đó... em nhận đi!!

Tự Ninh cũng muốn từ chối nhưng... người khác cứ nhìn cô chằm chằm như thế..

- Là... chiếc đầm màu trắng!?

- Tôi dã xem quảng cáo của em rồi, em mặc đầm trắng thật sự rất đẹp nên... muốn tặng em thôi, em đừng nghĩ nhiều.

- Hơn nữa, tôi cũng không rảnh đến đây khen em đâu, chỉ là.... tiện đường. Lúc nãy trông thái độ của em có phải là hiểu lầm rồi không? Là em tưởng bở... hay thật sự muốn trèo cao??

Anh ta lại bắt đầu cười cợt kiểu đó rồi.

- Cung tổng, anh nói đùa rồi!

Là trưởng phòng Hàn.

- Anh nói như vậy sẽ doạ nhân viên của tôi đấy! Hơn nữa... Tự Ninh sẽ không bao giờ có ý nghĩ như thế!

Ha!

- Ồ! Tôi cũng chỉ nói đùa thôi, trưởng phòng Hàn đừng căng thẳng làm gì! Chỉ là... anh thật sự quan tâm đến nhân viên hay là... anh đang quan tâm đến Phó Tự Ninh vậy??



Lời thăm dò này của Cung Thời Niên khiến trưởng phòng xám mặt.

- Ha! Lời này tôi cũng chỉ là đùa thôi! Nhưng nếu anh thích cô ấy thật thì... tôi chỉ đành chúc phúc cho hai người vậy!

Cung Thời Niên nói xong, cứ vậy mà rời đi..

- Trưởng.... trưởng phòng... Cung tổng... chỉ là nói đùa thôi!!

Trò đùa của Thời Niên thật sự khiến Tự Ninh khiếp sợ.

- Không sao, anh biết! Được rồi, mọi người cứ làm việc tiếp đi!!

Khi tất cả những vị sếp rời đi hết thì bọn họ lại bắt đầu xì xầm bàn tán, nhưng... Tự Ninh cũng không muốn để ý xem là họ đang nói gì, có nói xấu mình hay không. Hiện tại... cô chỉ biết mình cần làm xong công việc của ngày hôm nay.

...----------------...

Sau khi rời đi, Hàn Nhuệ liền nhanh chóng đuổi theo Cung Thời Niên.

- Cung tổng! Cung tổng! Lúc nãy anh nói vậy là ý gì??

Ha! Ý gì sao?

- Đừng giả vờ nữa, tôi chỉ cần nhìn thoáng qua là biết... trưởng phòng anh thích Tự Ninh rồi. Nếu thích... thì hãy mạnh dạn tấn công đi, cô ấy nhìn tầm thường như thế nhưng sức hút thì cũng có không ít đâu!!

Bị nói trúng tim đen, Hàn Nhuệ chỉ biết đứng lặng thinh nhìn bóng lưng Cung tổng, không đuổi theo nữa!