Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 180



Thời gian tan làm rồi cũng đã đến, có cảm giác như một ngày trôi qua thật là ngắn ngủi vậy.

- Tự Ninh!

Gì đây? Vương Tề Mặc lại đến đón Tự Ninh tan làm sao?

- Anh... chờ ở đây lâu chưa? Hôm nay... em ở làm làm cho xong việc nên... tan làm hơi trễ.

- Không sao cả! Vì em, anh chờ được mà!

Câu nói này của Vương Tề Mặc như là... có ẩn ý gì khác vậy!!

- Đi thôi! Ăn đưa em đi ăn tối! Lên xe đi!

- Haiz! Suy nghĩ lại thì... có một vị sếp như anh cũng tốt thật đó!!

Hình như... là Tự Ninh đã nói gì sai hay sao ý, không hiểu tại sao Tề Mặc lại trở nên quạu quọ.

- Anh không phải sếp của em. Vã lại... trong cái công ty này... anh chỉ đặc biệt tốt với mỗi em thôi!!

Hả? Tự Ninh có chút sững người, nhưng rồi cô lại nghĩ đây chỉ là một lời nói đùa thôi, vã lại bạn bè với nhau thì đặc biệt kiểu gì đây!!

...----------------...

Sau khi đến nơi, Tự Ninh có hơi bất ngờ, nhà hàng không có một người khách nào cả, hơn nữa... còn được trang trí vô cùng lãng mạn.

- Tề Mặc, đây... nhà hàng này bị sao vậy? Có người bao rồi hả?

Lúc này, Tề Mặc mới để lộ ra vẻ mặt nham hiểm của mình.



- Em có bất ngờ không? Hôm nay là sinh nhật của em mà! Hơn nữa... đây là đặc biệt trang trí theo kiểu em thích!

Hả? Không phải chứ? Tự Ninh thật sự vô cùng bất ngờ.

- Sao anh là biết hôm nay là sinh nhật của em vậy?

- Em là nhân viên của anh, thông tin của nhân viên không phải chỉ cần điều tra một chút là biết ngay sao??

- Được rồi, em ngồi đi! Tất cả đã được chuẩn bị sẵn cả rồi! Chỉ chờ em thôi đấy!!

Tự Ninh ngồi xuống với tâm trạng hân hoan vô cùng. Không ngờ rằng Vương Tề Mặc lại bao hết nhà hàng này vì cô, hơn nữ còn được trang trí lãng mạn thế này, có nến và cả hoa hồng. Nhưng lẫn cảm giác vui, Tự Ninh cũng có hơi áy náy vì... Tề Mặc đã làm cho cô nhiều thứ như thế, đã giúp cô nhiều như vậy nhưng cô thì vẫn chưa làm gì được cho anh.

- Tự Ninh! Anh tặng em! Chúc em sinh nhật vui vẻ, lúc nào cũng xinh tươi như những đoá hoa hồng này!

Thêm một bó hoa hồng nữa được tặng cho Tự Ninh khiến cô lại dâng trào lên thắc mắc không biết... những món quà và lời chúc sinh nhật kia là của ai.

- Cảm ơn anh rất nhiều! Thật ra thì... anh cũng không cần phải tốn kém như này đâu. Cho dù là một lời chúc thôi cũng đủ làm em vui rồi!!

- Không sao! Vì em, tất cả đều xứng đáng!

- Phải rồi, em mau thổi nến và cầu nguyện đi!!

- Được!!

Tuy Tự Ninh không hề tin vào những thứ ước nguyện này... nhưng cô vẫn muốn thử một lần.

Làm ơn, hãy để con quên đi Cung Thời Niên.



- Em ước xong rồi, nhưng mà... cái bánh kem này đẹp như thế... cắt đi thì uổng quá. Hay là chúng ta... cùng chụp chung một tấm ảnh làm kỉ niệm đi!!

- Được, nhưng phí chụp hình của anh không hề rẻ đâu, trừ khi em cầu xin anh!!

Vương Tề Mặc lại bắt đầu đùa cợt rồi.

- Xin anh đó! Nha!!

- Miễn cưỡng đồng ý vậy!!

Xong, họ cùng nhau cắt bánh và ăn uống nói chuyện một cách thật là vui vẻ.

- Tề Mặc à... anh đúng là một người bạn tốt của em.

Nhưng sau câu nói này thì bầu không khí đã trở nên lạ lùng, đột nhiên Tề Mặc lại quỳ một chân xuống, giọng nói vô cùng quả quyết.

- Tự Ninh, em đừng xem anh là bạn nữa vì anh vốn không muốn làm bạn của em!

Vương Tề Mặc nhẹ nhàng lấy trong túi ra một chiếc hộp nhỏ nhỏ xinh xinh rồi... anh mở ra trước mặt Tự Ninh.

Là nhẫn!!!!!

- Hôm nay, anh không chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho em thôi đâu mà còn muốn nhân cơ hội này tỏ tình với em.

- Thực ra... anh đã thích em lâu lắm rồi, trước giờ cách anh đối xử với em vốn không đơn thuần như một người bạn mà là... cách anh đối với cô gái mà mình thích.

- Anh không cần biết em nhìn nhìn ra, có hiểu lòng anh hay không..Nhưng hiện tại... anh chỉ chỉ muốn nói với em... đồng ý làm bạn gái anh được không??

Vương Tề Mặc đột ngột nói ra những lời này khiến Tự Ninh phải khiếp sợ mà run rẩy, mặt cũng bắt đầu biến sắc.... lúc này... cô như một người câm... không biết nên nói gì... lại càng không có cách nào thốt ra lời.