Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 182



Tối hôm nay cũng xem như là ngày đầu tiên họ chính thức trở thành người yêu của nhau nên có đi đến nhiều nơi để vui chơi.

Cho đến khuya Tề Mặc mới đưa Tự Ninh về nhà.

Nhưng vừa đến trước của nhà thì anh đã nhìn thấy... Cung Thời Niên chờ sẵn ở đó, vừa nhìn thấy cô thì anh ta đã vội vàng chào hỏi và...

- Chào em Tự Ninh! Hôm nay sinh nhật có vui không?

Hả??

- Vậy... đừng nói những thứ lúc sáng là của anh nhá!!?

- Đúng vậy! tôi nghĩ là em sẽ thích, dù sao thì chúng ta cũng đã từng thân thiết đến vậy nên tôi mới tặng em, thế nên... em đừng có định trả nó lại, thà vứt chứ anh cũng không muốn nhận lại thứ mình đã tặng.

Ha! Trông anh ta.... cứ như là rất hiểu Tự Ninh vậy, còn chặn họng trước.

Nhưng... Tự Ninh cũng không muốn nói gì, cứ vậy mà lạnh lùng mở cửa.

- Em không định mời tôi vào nhà một lúc sao? Tôi dã đứng đây chờ em suốt cả buổi đó.

Ha!!

- Cung tổng, anh nực cười quá rồi đó, quà là do anh tự tặng, quyết định đứng đây cũng là do anh, tôi có nhờ vã gay cầu xin anh phải làm vậy sao? Hơn nữa.. bây giờ cũng đã khuya rồi, tôi cũng đã có người yêu, trai đơn gái chiếc ở cùng trò chuyện với nhau giữa đêm khuya thì không hay lắm đâu.

- Có người yêu!!???

- Đúng vậy, tôi đã không còn độc thân nữa rồi, cũng không nằm trong tầm kiểm soát của anh nữa, vì anh chỉ là sếp của tôi và bây giờ không phải là giờ làm việc.

Rầm!!



Tự Ninh cứ vậy mà đống chặt cửa một cái rầm, không hề thương tiếc cho người đang đứng ở ngoài... lẩm bẩm một mình.

- Có người yêu? Ha! Cũng tốt, có người bảo vệ cho cô ấy rồi thì mình cũng yên tâm được phần nào. Đúng vậy, mình chỉ đơn giản là an tâm thôi, không ghen, không ghen tuông vô cớ, dù gì... thì.. mình và cô ấy cũng....

- Nhưng... cái tên Hàn Nhuệ đó tấn công nhanh như vậy luôn sao? Một chiêu đã đạt được mục đích??

Thời Niêm khó hiểu, tự lẩm bẩm một lát rồi rời đi.

Lúc này, Tự Ninh ở trong nhà đang lặng lẽ buồn bã một mình.

Cô nhìn ngắm đoá hoa hồng trong lọ mà Cung Thời Niên tặng một hồi lâu, rồi lại mở hộp quà của anh ta ra ngắm nghía.

- Không ngờ... anh ta vậy mà còn nhớ đến ngày sinh nhật của mình!! Không lẽ... mình đối với anh ta lại đặc biệt đến thế!! Ha! Mình lại bắt đầu nghĩ nhiều rồi. Có lẽ... anh ta chỉ cảm thấy hứng thú khi mình đã thay đổi hoàn toàn so với Phó Tự Ninh của trước kia.

Xong, Tự Ninh nhanh chóng bỏ bừa hộp quà đó vào một ngăn tủ rồi khoá lại, có lẽ... cô không muốn dùng đến nó... cũng không muốn... nhìn nó mà suy nghĩ viển vông hay là nhớ đến anh ta.

- Phó Tự Ninh, mày nên nhớ, hiện tại mày đã có bạn trai rồi, và người đó là Vương Tề Mặc. Không đồng ý thì thôi còn nếu đồng ý rồi thì phải một lòng một dạ với người ta, mày không được phản bội anh ấy, càng không được lén lút nhớ đến người đàn ông khác, như vậy là không đúng, mày có biết chưa hả??!

- Mày chỉ cần nhớ rằng... người mày yêu là Vương Tề Mặc, như vậy là được rồi..

Rõ ràng là cô chẳng có tí cảm giác nào với Tề Mặc ngoài áy náy cả, nhưng tại sao phải ép bản thân mình như vậy chứ? Vì... muốn quên Cung Thời Niên, vì muốn lắp đầy khoảng trống trong lòng hay là... cô... đang tham lam muốn cảm nhận lại cái hạnh phúc vô bờ bến đó, muốn nhớ lại những tháng ngày tươi đẹp được chiều chuộng, nâng niu trên bàn tay??

Ôi trời! Có lẽ là rất cả!

- Mình... đã nảy sinh ra ý định tham lam gì vậy nè! Mình như thế là đang lợi dụng tình cảm của Vương Tề Mặc, thế thì... có khác gì một tên cầm thú, vô lương tâm thích chà đạp lên tình cảm của người khác đâu chứ!!

Nhưng cho dù có hối hận thì cũng chẳng giải quyết được gì vì tất cả đã trở nên muộn màng. Nhưng đã nói dối thì sau này sẽ còn rất rất nhiều lời nói dối để bao biện cho lời nói dối trước đó... thế thì... không phải Từ Ninh sẽ càng ngày càng lún sâu vào thứ tội lỗi khó xử đó sao?