Nghiệt Duyên Của Chúng Ta Nên Kéo Dài Đến Bao Giờ?

Chương 97



Tự Ninh cầm theo bảng hợp đồng đã được thoả thuận về công ty khiến cho ai nấy cũng phải ngỡ ngàng. Họ không ngờ rằng cô... lại có thể làm được.

- Chỉ là do may mắn thôi nên... cô đừng quá đắc ý làm gì!

Cơ mà, dường như là họ không hề công nhận cô, hơn hết còn ghét cô thêm.

Nhưng mà... họ nói cũng không phải là không đúng, thế thì sao cô lại phải tức giận.

Tuy là... Tự Ninh đã gặp phải vận may, nhưng, đây là may mắn của cô và do chính cô dành được nên cũng chẳng có gì đáng xấu hổ.

Lướt qua những lời miệt thị kia, Tự Ninh trở về phòng và tiếp tục những công việc còn dang dở.

...----------------...

Một tiếng đồng hồ trôi qua.

Mọi thứ vẫn im lặng và tĩnh lặng như vậy. Nhưng lại chẳng giống thường ngày, nó... vô cùng tẻ nhạt.

Chắc là do.... không có Cung Thời Niên nhỉ?

Ừm, chắc chắn không sai. Từ nãy giờ Tự Ninh cứ cách mấy phút lại nhìn đến bàn làm việc của chủ tịch. Không lẽ chỉ mới cách nhau ra không lâu mà đã nhớ rồi?

Cạch!!

- Tự Ninh! Cô đang thẫn thờ gì đó? Định lười biếng sao?

Cái con người Nghê Yên Vân này sao mà cả phép lịch sự đơn giản như gõ cửa phòng mà cũng không biết vậy?

- Có chuyện gì sao?

Cô ta cộc cằn bước đến và để xuống bàn Tự Ninh một mảnh giấy dài và ghi đầy chữ.

- Không có chủ tịch ở đây thì cô cũng đừng hòng lười biếng! Đấy! Tờ giấy này có ghi hết những tài liệu mà chúng tôi cần. Cô đi lấy nó đi! Dù sao thì bây giờ... người rảnh nhất công ty là cô mà nhỉ?

Tự Ninh cầm tờ giấy và xem sơ qua!

Hả? Sao lại nhiều như vậy?

- Sao? Cô không sẵn lòng giúp chúng tôi sao? Một việc cỏn con như vầy mà cô cũng không làm được à? Hay là... cô nghĩ mình đã trở thành phượng hoàng nên không cần làm việc nữa?

Tự Ninh nghe cô ra nói vậy thì liền đứng dậy phản kháng.

- Cô đừng có kích tướng tôi! Tôi nói tôi không làm bao giờ chứ? Là là... một mình tôi sẽ làm hết sao??



Cô ta hất cảm rồi quay đi!

- Không phải tôi đã nói rồi sao? Hiện tại ở công ty chỉ có mình cô là rảnh rỗi thôi!!

...----------------...

Trong phòng tài liệu.

- Việc này cũng không xem là ngược đãi, chỉ có điều là cố tình làm khó!!

Tự Ninh lẩm bẩm một mình trong căn phòng chỉ có cô và những sắp tài liệu to đùng!

- Nhiều thế này thì mình phải tìm đến bao giờ chứ?!

...----------------...

Tự Ninh tìm được một phần ba thì tự nhiên lại có tiếng điện thoại vang lên.

Reng! Reng!

- Là ai gọi vậy nhỉ?

Chiếc điện thoại này là do Thời Niên mua cho cô, trong danh bạ cũng chỉ có số của Thời Niên, Nguyệt Nguyệt, dì Mai mà thôi.

- Là Thời Niên!!

Anh ấy chắc là đến nơi rồi!

- Thời Niên! Anh đến nơi rồi à?

- /Ừ! Đến hơn ba mươi phút rồi, chỉ tại hơi bận nên giờ mới gọi cho em được! Nhưng, điều quan trọng là giờ anh thấy nhớ em quá! Muốn nghe giọng em cho đỡ thương nhớ hơn./

- Ha ha! Anh đang nói đùa sao?

Ha! Thì ra anh ấy cũng giống mình!

- /Anh không hề đùa à nha! Anh nói thật đấy! À, mà nghe Mã Hải nói em ký hợp đồng thành công rồi nhỉ?/

Mã Hải! Thì ra anh ấy là đang giám sát mình! Mọi chuyện điều bị anh ấy nắm trong lòng bàn tay hết trơn! Mình... còn định khiến cho anh ấy bất ngờ mà.

- Ừ! Nhưng chỉ là may mắn thôi!!



Người đàn ông bên đầu dây bên kia vẫn không hiểu thứ may mắn mà Tự Ninh muốn nói tới là gì! Hình như là anh chưa biết chuyện đó!

- Anh không biết đâu! Bác sĩ Vương, Vương Tề Mặc á! Anh ấy là nhị thiếu gia của nhà họ Vương đó! Hôm nay... anh ấy là người đại diện Vương thị đến bàn về chuyện hợp đồng!

Vương Tề Mặc? Nhị thiếu gia? Vương thị? Ồ! Cái này Cung Thời Niên đã biết từ mấy nhày trước rồi, chỉ là không ngờ rằng.... hôm nay người cùng Tự Ninh là.....

- Bọn em đã nói chuyện rất vui vẻ đó!!

Còn nói chuyện vui vẻ?

Hừ! Ô! Hình như là người bên đầu dây bên kia vừa hừ một tiếng! Tức giận sao?

- /Em cảm thấy vui khi gặp hắn quá nhỉ?/

Có lẽ Cung Thời Niên vẫn còn ghim chuyện Vương Tề Mặc quan tâm quá mức đến.... "vợ" mình chăng?

...----------------...

Bên phía Cung Thời Niên.

Cạch!

- Cung tổng! Anh còn rảnh rổi ở đây nói chuyện với ai vậy! Chúng ta phải họp rồi đấy!

Lửa giận đang sôi bừng bừng còn bị Tiểu Cường hối nên anh bực bội quát vào mặt Tiểu Cường.

- Cậu câm đi! Đừng có càm ràm nữa!

Ơ kìa! Tôi càm ràm anh lúc nào vậy? Đó là nhắc nhở đấy!

- /Là tiếng của trợ lí Mã! Anh... đang bận sao? Nếu bận thì anh cứ làm việc đi! Em... cũng đang bận./

Cung Thời Niên có chút không nỡ, anh vẫn muốn nói chuyện với cô!

- Ừm! Vậy được! Tạm biệt em! Tối nay anh rảnh anh sẽ lại gọi cho em!

Tút! Tút!

- Lửa đã sắp cháy đến chân mày rồi mà còn lo chuyện yêu đương được!!

- Cậu cũng thử yêu đi rồi sẽ biết!

Mình cứ tưởng trái tim mình làm bằng sắt, sẽ không bao giờ động lòng hơn đặc biệt quan tâm đến bất kỳ ai. Nhưng, từ khi có em ấy bên cạnh mình đã.... trở nên rất kỳ lạ! Cho dù công việc có bù đầu bù cổ đến đâu thì mình.... vẫn không thôi nhớ đến em ấy!