Nghiệt Duyên Hay Đường Mật?

Chương 45: Cảm nhận



Triệu Tú Nhi đang bị ba mẹ cô ta mắng, đã mắng cả ngày nay rồi. Hôm đó Tống Dụ bị thầy gọi vào thì khai thật ra mọi chuyện, rồi khai ra tên của Triệu Tú Nhi. Sau đó Triệu Tú Nhi cũng bị gọi vào. Thầy giáo nói sẽ báo cáo lại việc này với khoa của cô ta xử lý. Triệu Tú Nhi vừa nghe thế, liền tức tốc gọi tài xế nhà cô ta đến rước về để kiếm ba mẹ giúp cô ta giải quyết hậu quả.

Chuyện đem người không phải là học sinh của trường tham gia vào hoạt động lần này, còn làm náo loạn hết cả lên. Thật ra nói lớn thì cũng không lớn lắm do cũng chưa thực sự ảnh hưởng gì nhiều, nhưng nói nhỏ thì cũng không nhỏ. Cô ta sợ báo với ba mẹ trễ thì sự việc sẽ khó giải quyết hơn nên tức tốc về nhà thông báo rồi nhận lỗi.

Ba mẹ cô ta tức giận vô cùng, đã phải cực khổ ra ngoài lăn lộn để kiếm tiền, mà bây giờ còn phải bỏ thời gian ra giải quyết mấy chuyện không đâu của con gái nữa. Việc này ba mẹ cô sợ sẽ ảnh hưởng đến hồ sơ của Triệu Tú Nhi, nên vừa nghe xong hết mọi việc đầu tiên là mắng cô ta, sau đó lập tức gọi điện liên hệ với hiệu trưởng trường để móc nối mối quan hệ giải quyết sự việc.

Hậu quả của việc này là ba mẹ cô ta phải tốn một mớ tiền, còn phải mời Hiệu trưởng trường và vài thanh tra một bữa cơm. Giải quyết xong thì lại quay sang mắng Triệu Tú Nhi. Triệu Tú Nhi biết mình làm sai nên mấy bữa nay đều ngoan ngoãn ở nhà nếu không phải đến trường, bị mắng thì không dám cãi lại một tiếng. Nhưng mà bực tức thì cứ dâng lên trong lòng. Tất cả cũng là tại con nhỏ Tống Dụ đó hết. Đã không giúp được việc gì cho cô ta, còn báo hại cô ta tới mức này nữa. Mệt mỏi thực sự luôn mà!

***

Hôm nay là thứ 4, Hạ Thanh Di có ca học ở trường. Lúc cô vào Mã Thanh Thanh với La Châu cũng đã vào rồi. Hai người này vẫn luôn đi học sớm hơn Hạ Thanh Di. Mã Thanh Thanh thì ngồi lướt điện thoại, còn La Châu thì gục đầu ngủ bên cạnh.

Hạ Thanh Di vừa ngồi xuống bàn sau lưng Mã Thanh Thanh, Mã Thanh Thanh đã lôi kéo cô bà tám cùng mình.

“Di Di, tớ vừa phát hiện ra một chuyện rất lạ đó nha.”

“Chuyện gì thế?”

“Cậu có nhớ lần trước tớ kể với cậu, cái confesstion trường mình bị sập không?”

“Nhớ. Làm sao?”

“Sau đó đã được khôi phục rồi. Mà cậu biết gì không…Tớ cứ nghĩ sau cái hoạt động ngoại khóa kia, cậu với Cảnh Hàn, còn có Cung Triết sẽ lại hot rần rần trên confession. Nhưng không, không có bất cứ một tin tức gì liên quan tới cậu và Cảnh Hàn trên confession cả. Cung Triết thì còn có vài tấm chụp lén anh ấy tại buổi ngoại khoá, mọi người đều ùa vào khen ảnh đẹp trai. Nhưng mà tin về cậu và Cảnh Hàn, một cái cũng không có.”

Hạ Thanh Di nghe vậy thì cũng thấy lạ, cầm điện thoại của Mã Thanh Thanh lướt xem thử. Đúng là thực sự một tin cũng chẳng có. Trong lòng Hạ Thanh Di đã mơ hồ có đáp án cho việc này rồi.



“Ừm, đúng là không có thật.”

Mã Thanh Thanh nháy nháy mắt.

“Cậu với Cảnh Hàn mấy nay có gặp nhau không? Việc này là do cậu ta làm đúng không?”

Hạ Thanh Di nghe vậy thì bỗng dưng hơi đỏ mặt. Mấy ngày nay cô với Cảnh Hàn không gặp nhau, nhưng mà hai người có liên lạc qua tin nhắn. Không chỉ dừng lại ở “liên lạc”, mà thực sự là nhắn tin vô cùng nhiều. Còn có cả call video cùng học bài nữa…

“Không…không có gặp.” Hạ Thanh Di ấp úng trả lời.

Mã Thanh Thanh nghe vậy thì nhíu mày, sao lạ vậy?

“Không phải đợt đi ngoại khoá cậu ta tấn công cậu dữ dội lắm à? Sao lại im hơi lặng tiếng rồi?”

“Thực ra thì…Tụi tớ…có nhắn tin qua lại.”

Mã Thanh Thanh cười bí hiểm nhìn Hạ Thanh Di.

“Chậc chậc chậc, thì ra là nhắn tin riêng nha…Cảnh Hàn đúng là nhiều chiến lược thật đó.”

Hạ Thanh Di nghe vậy thì cười, đúng là nhiều trò thật. Nhìn Cảnh Hàn lạnh lùng như vậy, nhưng mà khi nói chuyện cùng nhau rồi thì Hạ Thanh Di thấy cậu rất thú vị. Đặc biệt là lúc cậu kể với Hạ Thanh Di vì sao mình lại chọn ngành này, kể đến là say sưa. Mà Hạ Thanh Di cũng bị niềm đam mê của Cảnh Hàn thu hút, cách màn hình điện thoại, chăm chú nghe người kia thao thao bất tuyệt. Có ai mà ngờ người lạnh lùng ít nói như Cảnh Hàn, lúc call video với Hạ Thanh Di lại đang nói giữa chừng thì ngượng ngùng gãi mũi, hỏi cô rằng có phải cậu nói nhiều quá rồi không…Lúc đó Hạ Thanh Di thấy Cảnh Hàn thật là đáng yêu.

Mà…con gái ý mà, cảm nhận được việc mình được một người con trai theo đuổi, lại đối xử với mình khác biệt hoàn toàn với những người con gái khác, thật sự rất rung động. Huống hồ Cảnh Hàn còn thực sự là một người rất thú vị, sự đam mê với ngành nghề của cậu cũng làm cho Hạ Thanh Di bị kích thích ý chí học tập, cách nói chuyện cũng thu hút người khác, lâu lâu sẽ chèn vào vài câu nói đùa, chọc cho Hạ Thanh Di cười đến là vui vẻ.

Đặc biệt là giọng nói trầm trầm quyến rũ của cậu, Hạ Thanh Di cảm thấy mình nghe mãi nghe mãi mà cũng không thấy chán. Gương mặt lại đẹp như vậy nữa, lúc nhếch môi lên cười liền khiến tim cô đập nhanh…