Nghiệt Duyên Hay Đường Mật?

Chương 46: Đi học cùng



Hạ Thanh Di vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì bị Mã Thanh Thanh lắc lắc cánh tay.

“Di Di, tỉnh tỉnh. Mau tỉnh lại. Cậu đừng đờ người nữa, nhìn ra cửa xem ai tới kìa.”

Hạ Thanh Di nghe giọng Mã Thanh Thanh, lúc này mới hoàn hồn nhìn ra cửa. Cảnh Hàn đứng ở cửa lớp của cô nhìn ngó một hồi, sau khi xác định được vị trí của Hạ Thanh Di thì cất bước tiến vào. Hạ Thanh Di trợn mắt nhìn Cảnh Hản.

Hôm nay Cảnh Hàn mặc quần jeans đen, áo thun xám, đeo chiếc balo đen giống hôm tham gia hoạt động ngoại khoá. Thân hình cao lớn, dáng đẹp mặt đẹp, độ nổi tiếng cao, bước vào lớp lập tức thu hút mọi ánh mắt hướng về phía mình.

Cảnh Hàn kéo cái ghế bên cạnh Hạ Thanh Di ra, ngồi xuống. Đặt một túi nilon và một ly sữa lên bàn.

“Ăn sáng chưa, mua cho chị đó.”

Hạ Thanh Di vẫn còn sửng sốt, lắp bắp hỏi cậu.

“Em…sao em ở đây?”

Cảnh Hàn cười cười, đưa tay ra điểm nhẹ một cái lên mũi Hạ Thanh Di.

“Em đi học.”

Hạ Thanh Di vẫn chưa hiểu ra ý của Cảnh Hàn.

“Vậy sao em còn ngồi đây nữa? Sắp vào học rồi đó.”

“Em học ở đây mà.” Cảnh Hàn tỉnh bơ.

“Gì cơ? Đây là lớp Sinh học phân tử tế bào đó.”

“Ừm, hôm nay em đi học cùng chị.”

Hạ Thanh Di: “...” Thôi được rồi, em nói gì thì chính là như vậy đi.

Cảnh Hàn thì Hạ Thanh Di nhìn chằm chằm mình, cậu chỉ tay vào túi thức ăn.



“Ăn sáng đi, em xếp hàng hơi lâu nên tới trễ. Ăn đi cho nóng.”

Hạ Thanh Di nhìn túi đồ ăn, đưa tay cầm lấy.

“Sao em không nói trước với chị? Lỡ chị đã ăn sáng rồi thì phải làm sao?”

“Có sao đâu, ăn thêm cũng được mà.” Cảnh Hàn chóng tay vào má nhìn Hạ Thanh Di.

“Thế làm sao em biết hôm nay chị có tiết?”

“Chị quên em học ngành gì rồi sao? Gõ gõ vài cái thì thời khoá biểu của chị đều nằm trong tay em.”

Hạ Thanh Di nghe thế thì giả vờ lườm Cảnh Hàn một cái.

“Hừ, như vậy là phạm quy đấy nhé! Còn nói chuyện tự hào thế à.”

“Suỵt! Thế thì chị giấu giúp em là được. Lần sau chị tự nguyện gửi thời khoá biểu cho em thì em không cần phải làm thế nữa.”

“Em cũng có hỏi xin chị đâu cơ chứ?” Hạ Thanh Di lẩm bẩm.

“Chị nói gì cơ?”

“Không có gì…”

Cảnh Hàn lại bật cười, xoa đầu Hạ Thanh Di, lại ghé đến gần tai Hạ Thanh Di nói thầm một câu.

“Được rồi, lần sau em xin thì chị nhớ cho nhé? Còn hôm nay là muốn tạo bất ngờ.”

Hạ Thanh Di ngượng ngùng né sang một bên, đưa tay lên xoa lỗ tai đang dần nóng bừng của mình.

Cô mở đồ ăn sáng Cảnh Hàn mua ra ngồi ăn, cố giải quyết cho nhanh vì sắp tới giờ học rồi. Cảnh Hàn ngồi một bên nhìn cô ăn, hai má phồng phồng lên thật là dễ thương. Cậu không kiềm được chọc một cái vào má Hạ Thanh Di, bị cô đánh một phát vào tay. Cảnh Hàn bật cười.



Hạ Thanh Di vừa ăn xong thì Cảnh Hàn lập tức đứng dậy dọn dẹp rồi đi giục rác giúp cô luôn.

La Châu lúc này đã tỉnh ngủ, quay đầu xuống nhìn Hạ Thanh Di.

“Tớ hoa mắt à? Người vừa ngồi kế bên cậu là Cảnh Hàn?”

Hạ Thanh Di nhìn ánh mắt không thể tin được của La Châu, lảng mắt sang chỗ khác.

“Khụ…là Cảnh Hàn.”

“Tiểu Ca, giờ cậu mới tỉnh. Tớ bị hai người họ mới sáng sớm mà đã thồn cẩu lương đầy mồm.”

La Châu tính tiếp lời, nhưng mà thấy Cảnh Hàn đã quay lại rồi nên hai người xoay lên, không nói tiếp nữa.

Lúc Cảnh Hàn quay lại ngồi cạnh Hạ Thanh Di, thì giảng viên cũng vừa lúc vào lớp học. Cả lớp cùng đứng dậy chào giảng viên rồi ngồi xuống.

Hạ Thanh Di lấy ipad trong túi xách của mình ra, mở bài giảng của giáo viên lên bắt đầu chăm chú lắng nghe bài giảng. Cảnh Hàn cũng lấy laptop trong balo của mình ra làm việc.

Gõ máy được một lúc lại nhìn sang Hạ Thanh Di một lúc, rồi lại quay về làm việc. Cảnh Hàn cảm thấy nếu cậu muốn làm việc thì tốt nhất là cậu nên tránh xa Hạ Thanh Di, cậu cảm thấy mình hoàn toàn không tập trung nỗi.

Đang mất tập trung nhìn màn hình laptop thì một mẫu giấy gập lại làm bốn được quăng sang bàn của Cảnh Hàn.

Cảnh Hàn buồn cười nhìn sang Hạ Thanh Di, thấy cô vẫn đang nhìn lên màn hình chiếu nghe giảng. Cậu cầm mảnh giấy lên mở ra đọc.

“Chán không? Có phải không tập trung làm việc được không? Thấy không ổn thì lên thư viện làm việc đi.”

Cảnh Hàn vuốt ve dòng chữ trên giấy, chữ của Hạ Thanh Di nhìn cũng giống như vẻ bề ngoài của cô vậy, nét mảnh gọn gàng, ngay hàng thẳng lối, mặc dù là viết trên giấy không có dòng kẻ. Cảnh Hàn tìm tìm trong balo, lôi ra được một cây viết bi đen, cũng hí hoáy viết vào tờ giấy.

“Rất ổn, mất tập trung thật nhưng mà em tình nguyện.”

Viết xong rồi cậu cũng học theo Hạ Thanh Di, gấp mảnh giấy lại làm bốn rồi đẩy sang bàn của cô.

Hạ Thanh Di nhìn tờ giấy trước mặt mình, mỉm cười mở ra xem. Cô cảm thấy khá thú vị, hồi cấp một mấy bạn nhỏ thích nói chuyện trong giờ học đều làm thế này. Cô vẫn chưa từng thử bao giờ. Bây giờ thì cô hiểu cảm giác lén lút này là như thế nào rồi. Lên đại học thì giảng viên cũng không quá khó như hồi xưa, bạn ngủ trong giờ học có khi giảng viên cũng chẳng quan tâm. Chỉ là Hạ Thanh Di là học sinh ngoan, không muốn làm ồn đến bài giảng của giảng viên nên cô mới chọn cách nói chuyện thế này.