Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 63: Trái tim anh là màu gì?



Chiếc xe Ferrari đen nhánh lao vun vút trên đường quốc lộ.

Cố Chi Quân một bên chạy xe, một bên lại để tâm đến cô gái vì thuốc mê làm cho ngủ say bên cạnh mình, càng nhìn tâm tình của anh càng rối loạn.

Anh cũng không hiểu mình bị cái gì, lúc nãy rõ ràng đã nói phải ép cô phá thai, dù bất cứ giá nào cũng phải bỏ đi nó.

Chẳng qua anh lại không đành, nghĩ đến bộ dạng đến thương của cô, hình ảnh của đứa nhỏ chưa hình thành kia anh lại chịu không nổi mà làm trái với ý nghĩ ban đầu của mình để cứu lấy đứa bé, mà cứu lấy đứa bé này có lẽ anh cũng đã cứu cô một mạng.

"Ưm..."

Cô gái bên cạnh anh đột nhiên khẽ kêu, đôi mi hơi run run giống như là sắp tỉnh dậy. Biết được điều này Cố Chi Quân nhanh chóng thu hồi sự quan tâm của mình lại tập trung lái xe.

Hạ An nhập nhèm mở ra đôi mi dài như cánh bướm, đầu vẫn còn đau đau, ánh mắt cô mông lung nhìn xung quanh lại phát hiện bản thân đang trên chiếc xe quen thuôc cùng anh trở về nơi đáng sợ kia.

Vậy là xong rồi sao? Con cô mất rồi sao? Đặt tay lên chiếc bụng phẳng lì của mình cô khẽ câu môi cười yếu ớt.

"Cố Chi Quân, anh vui vẻ chưa? Con em mất rồi anh vui vẻ chưa?"

Giọng cô hơi khàn khàn nghe ra đau thương cùng mệt mỏi, nước mắt cũng dần tích tụ nơi hốc mắt.

"Vui vẻ"

Cố Chi Quân hơi nhếch môi đắt ý giống như là anh vui vẻ thật, anh không có ý định giải thích cho cô đâu, đừng cho rằng anh không phá đi đứa con kia là anh đã hết giận cô, một người như anh lại bị cắm cặp sừng to như vậy làm sao mà chịu được. Anh phải cho cô nhận ra, cho cô biết rằng, cho cô hiểu rõ cái giá khi dám trốn khỏi vòng tay của anh.

Hạ An cuối cùng cũng chịu không nổi mà rơi nước mắt, nở nụ cười tự giễu cô yếu ớt đưa tay ném lấy cổ áo của anh kéo mạnh.

"Anh nói đi, rốt cuộc em phải trả bao nhiêu mới đủ đây, rốt cuộc vì sao lại tàn nhẫn với em như vậy, anh có thể đáng em mắng em mà, vì cái gì lại cướp đi mạng sống nhỏ bé vô tôi của con em, anh biết không Chi Quân, anh tàn nhẫn lắm, trái tim anh là màu đen hay màu đỏ vậy?"1

Càng nói cô càng kích động đôi tay nhỏ nắm chặt cổ áo anh không ngừng lây, âm thanh cô phát ra có chút lớn, giống như là hét nhưng lại vì mệt mỏi làm cho không có tí uy lực nào chỉ là càng như vậy lại càng khiến cô thêm đáng thương.

"Anh tàn nhẫn lắm...hức"

Cô dùng tay mình đấm thùm thụp lên ngực anh, đôi mắt chảy dài hai hàng nước khóc lên nghẹn ngào.

"Anh tàn nhẫn lắm!"

Càng đánh cô càng hăng, đánh đến anh lệch người sang một bên, bên môi cô lại không ngừng oán trách lập đi lập lại một câu nói như nhắc nhở cho anh biết bản thân anh là loại người gì.

Cố Chi Quân cuối cùng cũng không chịu nổi dáng vẻ này của cô, anh nhanh chóng phanh gấp đổ xe lại bên đường.

Quay sang nắm chặt đôi tay gầy gò đang làm loạn của cô lại anh quát lớn.

"Cô quậy đủ chưa? Muốn xảy ra tai nạn có phải không? Hả?"

Hạ An lại nhìn anh cười khinh bỉ.

"Anh làm sao? Anh cũng không dám đối diện với sự nhẫn tâm của mình sao? Cố Chi Quân em nói anh biết anh chính là tên tồi tệ nhất trong cuộc đời của Lưu Hạ An em, em thật hối hận khi đã gặp anh, thật hối hận khi đã yêu...ưm"

Còn chưa nói xong từ "anh" môi cô đã bị anh dùng môi mình chặn lại, Hạ An ngơ ra vài giây sau đó như bị kích động mà quẫy đạp dữ dội, cô từng trong ngóng nụ hôn của anh, từng trân trọng nụ hôn của anh nhưng hiện tại cái cô thấy là kinh tởm là thương đau.

Cô làm sao lại hưởng thụ nụ hôn của kẻ sát nhân đã tàn ác giết chết con của mình? Với tư cách là một người mẹ lương tâm cô không cho phép.

Cố Chi Quân lại không để ý đến sự giãy giụa của cô, anh mạnh mẽ đưa tay giữ chặt đầu cô, cố định lại thật chặt, cố gắng cạy mở hàm răng của cô.

Chẳng qua hai ba lần cô cũng không chịu mở, răng môi mím chặt giống như bây giờ có bứt chết cô cô cũng không thèm hé ra dù là một tí.

Cố Chi Quân hậm hực hừ lạnh, đưa đôi tay mạnh mẽ lên anh bực tức bóp chặt hai má cô, ép được cô mở miệng ra, chỉ chờ có thể anh liền đưa chiếc lưỡi ướt át của mình vào.

Hạ An bị doạ cho kinh sợ, chiếc lưỡi vừa tiến đến cô đã theo bản năng mà cắn mạnh xuống mùi máu tanh nhanh chóng dậy lên trong khoang miệng của cả hai. Không phải cô mà là anh.

Chằng qua dù cho thế nào anh cũng không từ bỏ vẫn cứ hôn cô thật sâu, anh cũng không biết bản thân mình vì sao lại cố chấp như vậy, anh chỉ biết anh rất khó chịu khi nghe những lời đau thương của cô, đặt biệt là câu "hối hận khi yêu anh". Không! Anh tuyệt đối không để điều đó xảy ra, cô phải yêu anh cô chỉ là của một mình anh.

Anh biết anh như vậy là có lỗi với Tuyết Liên, nhưng tìm thức của anh, trái tim của anh nói với anh rằng, anh không thể để vuột mất Hạ An.

Mất đi cô rồi anh sẽ hối hận cả đời thậm chí là vạn kiếp luân hồi..