Nghiệt Duyên Xin Đừng Hận Em

Chương 64: Lần này mẹ nhất định sẽ bảo vệ được con



Hôn đến khi cả hai không thở nổi nữa anh mới buông ra, mà Hạ An thật sự bị anh chọc cho giận dữ. Nhìn người đàn ông trước mắt cô càng chịu không nổi.

"Chát"

Khuôn mặt Cố Chi Quân nhanh chóng bị tát cho lệch sang một bên, anh bậm chặt môi mình, ánh mắt hằn lên tia đỏ nhìn chăm chăm cô.

Cắn anh, bây giờ lại đánh anh. Là ai cho cô mượn cái gan này?

"Dám đánh tôi?"

Hạ An lại càng phát hoả hơn, tay lại đánh lên người anh, cô bây giờ chính là kẻ điếc không sợ súng, cô đã mất hết rồi, rất nhanh thôi ngay cả mạng sống của bản thân mình cô cũng sẽ đem đi vứt bỏ.

Chỉ là càng đánh cô càng nhìn rõ sự đau thương của bản thân mình nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Cố Chi Quân cuối cùng nhìn không nổi bộ dạng này của cô nữa, bắt lấy tay cô anh vội hét.

"Con của cô vẫn còn, chưa có bị tôi giết chết"

Mà Hạ An cũng bị một câu này của anh làm cho ngơ ra.

Vẫn còn? Thật sự vẫn còn sao? Hay chỉ là anh lừa cô?

Mà...mà cô thật muốn sự lừa dối này của anh là sự thật.

"Thật...thật sao?"

Cố Chi Quân nhanh chóng bồi thêm một câu.

"Cô có gì để tôi lừa sao? Đứa bé vẫn còn"

Mà Hạ An lúc này lại buông lỏng tay chân, cả cơ thể yểu xều ra như quả bóng xì hơi. Nhất thời không biết tiếp nhận thông tin làm sao,  đợi một lúc sau trong mắt cô lặng lẻ chảy ra hai hàng nước mắt trong suốt.

Con cô vẫn còn, thật sự vẫn còn. Con vẫn chưa rời xa cô.

Nghĩ nghĩ một hồi môi cô lại bất giác câu lên cười ngây dại. Chỉ là nhớ đến điều gì đó cô lại trở về bộ dạng khó tin.

Cô nhìn anh run run hỏi.

"Vì cái gì lại làm như thế? Anh có phải muốn làm gì với con em nữa không?"

Cố Chi Quân nhìn bộ dạng này của cô, lòng dâng đầy bất mãn. Trong tâm trí cô anh rốt cuộc tồi tệ thành bộ dạng gì rồi?

"Cô muốn thế nào? Muốn tôi phá đi cô mới hài lòng phải không? Đối tốt với cô cô lại không muốn à?"

Hạ An lại nhìn anh lắc lắc đầu sợ hãi, vẫn không tin rằng anh thật sự đối tốt với mình.

Cố Chi Quân bị cô chọc cho tức giận, trên trán giăng lên mây đen.

Muốn anh xấu, anh xấu cho cô xem.

"Lần này tôi không có hứng, để lần sau tôi cảm thấy tâm tình không tốt, tôi liền mang cô đi phá thai"

Nói rồi anh mạnh bạo ném đôi tay nhỏ bé của cô qua một bên. Xoay người lại anh khởi động xe muốn chạy đi, bên môi vẫn tàn ác không quên nói một câu.

"Cô cứ chuẩn bị tâm lý đi"

Mà Hạ An lúc này lại kéo cao khoé môi, quả như cô đón, từ trước đến nay anh chưa từng có ý định buông tha cho cô.

Đặt tay lên bụng mình, đôi mắt ngọc xinh đẹp hướng về đoạn đường phía trước hiện rõ quyết tâm.

Tiểu bảo bối, lần này mẹ nhất định sẽ bảo vệ được con, sẽ không để con chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Dù cho bắt mẹ dùng mạng của mình đổi lấy mẹ cũng nguyện lòng.

[...]

Chiếc xe đen bóng của Cố Chi Quân đổ trước cửa biệt thự, anh nhanh chóng bước xuống xe mà Hạ An cũng bước theo, thuốc mê vẫn chưa tan hết liền làm cho bước đi của cô có chút lảo đảo suýt té mấy lần.

Cố Chi Quân nhìn thấy một màn này do dự một hồi vẫn đưa tay ra muốn dìu cô, cô cũng có chút bất ngờ chẳng qua cô lại khướt từ sự giúp đỡ này của anh. Anh lại muốn chơi trò tát cô một cái cho cô một viên kẹo sao? Cô không dám nhận viên kẹo này đâu, cô sợ lắm, sợ khi nhận rồi cô sẽ quên đi cái đau đớn của cái tát.

Cố Chi Quân nhìn cái tay trống trơn của mình, trong lòng sinh ra hụt hẫng, ánh mắt anh vẫn khó chịu dán theo bóng lưng của cô.

Loại tình huống gì đây? Rõ ràng cô là người đội mũ xanh cho anh, là cô có lỗi với anh nhưng cái này lại giống như anh mới là người thật sự làm sai với cô a.

Xem như có sai đi, nhưng anh vẫn chưa có làm đến cùng.

Chẳng qua Cố Chi Quân anh lại không biết rồi, cái sai này của anh có đến cùng hay không cũng đã đánh tan chút hi vọng cuối cùng của Hạ An.

...

Một mạch về đến phòng, tắm rửa xong Hạ An có chút mệt mỏi, nằm trên chiếc giường mềm mại cô thật muốn thiếp đi.

Chỉ là câu nói của Cố Chi Quân vẫn quẩn quanh bên tai cô.

"Để lần sau tôi cảm thấy tâm tình không tốt, tôi liền mang cô đi phá thai"

Không được! Cô nhất định không để cho điều này xảy ra. Suy nghĩ một hồi trong mắt cô hiện ra kiên định, cô phải trốn khỏi đây, mang theo bé con của cô rời khỏi nơi đáng sợ này.

Nhất định! Cô nhất định phải rời khỏi đây.

[...]

Cố Chi Quân ngồi trong thư phòng vẫn đang miệt mài xử lý công việc, chỉ là có thể nào anh vẫn không tập trung được, cứ nặng lòng về Hạ An.

Cô hôm nay thật sự rất khác, anh cảm nhận được sự thay đổi này của cô, giống như cô đã biến thành một ngườ hoàn toàn khác, tình yêu của cô đối với anh ngày càng mơ hồ rồi, những lần  nhìn vào cô anh đều thấy cả bầu trời yêu thương.

Còn bây giờ cái anh nhìn thấy được ở cô chỉ là sự cảnh giác đầy sợ hãi và sự thật vọng tràn trề.

Anh đã sai sao?

Aizzz, không quan tâm  nữa anh phải xử lý công việc, mở lên cái điện thoại anh, vốn là muốn dùng nó làm việc chẳng qua đập vào mắt anh lại là hình ảnh đáng ghét của Hạ An cùng Tôn Thiên Vũ.

Trong lòng phẫn nộ, anh liền mạnh bạo đặt điện thoại xuống bàn, nhưng rồi anh lại phát hiện đều gì đó không đúng. Khuôn mặt điển trai hơi ngơ ra.

Nhanh chóng mở lại điện thoại, anh phóng to bức ảnh lên.

Càng nhìn mày anh càng nhíu chặt.

Hạ An sao lại có vòng tay kim cương của Cố gia, cả thế giới này chỉ có một chiếc thôi mà người giữ nó lại là Nghiêm Minh Nguyệt.