Nghiệt Lệ

Chương 62: Ái thương



Uyển Như sửng sốt mở tung cửa chạy vào trong muốn kiểm tra sự tình ngay trước mắt mình là thật hay giả.

Mặt nàng thoáng vẻ hiện lên vẻ bất ngờ pha chút xót thương rồi từ từ đi đến trước mặt cái xác của Dạ Nguyệt nghĩ: Nếu mình đến sớm hơn thì có lẽ cô ấy sẽ không chết thảm như bây giờ.

Chưa kịp thương xót gì nhiều thì nàng nghe thấy tiếng bước chân đi tới liền tính nhảy qua cửa sổ để trốn.

"Nguyệt tỷ tỷ. Còn ngươi là ai? Không lẽ ngươi là người giết Nguyệt tỷ tỷ."

Một chân nàng đã ở thành cửa sổ, mặt thì lấy tà áo che đi. Rồi cái bộ dạng lén la lén lút làm cho người khác hiểu lầm: Tiêu thật rồi. Mình nên quay lại hay phi ra ta? Nhưng mà mình có làm gì sai đâu nhỉ? Không không bây giờ với tình cảnh này họ sẽ hiểu lầm mình mất.

Nàng nhắm mắt nhắm mũi quay lại nói một tràng.

"Ta là một pháp sư. Ở đâu có linh hồn nào oan khuất có ta. Ta cả nhận được chủ nữ nhà ngươi có nhiều muội phiền chưa giải thoát cho chính mình được nên đã lẻn vào đây cứu giúp. Ai ngờ lại khiến cô nương đây hiểu lầm."

Nàng trong mắt người tỳ nữ ấy chỉ là một tên nói phét đần độn chính hiệu nói. "Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?"

Nàng có chút uất ức tự giải oan cho mình bằng cách rút kiếm đào ra nói.

"Nhìn đây, đây là kiếm đào của ta đấy. Không phải ai cũng có được đâu."

Có lẽ cô ta có chút hiểu biết về tâm linh nên khi nhìn thấy kiếm đào của Uyển Như thì mới hết nghi ngờ và chuyển qua kính phục nàng ngay.

"Pháp sư, pháp sư. Không ngờ lại gặp một người như vậy ở đây."

Sau đó liền dập đầu xuống nói. "Con mong ngài có thể giải oan cho chủ nữ của con. Con xin người hãy giải oan cho Nguyệt tỷ tỷ của con."

Cô ấy vừa nói vừa dập đầu vài cái xuống đất. Nàng không dám nhận ân tình lớn lao thế liền chạy đến đỡ cô ấy dậy nói.

"Đứng dậy lên đi. Cô nương làm vậy làm lòng ta hổ thẹn biết bao."

Hầu nữ đó từ từ đứng lên, trên trán đã đỏ sưng vì mấy cái dập đầu, đôi mắt ứ nước. Nàng cảm thấy sót thương cho hầu nữ này cũng sót thương cho Dạ Nguyệt dù chưa rõ sự tình ra sao. Nàng thấy cô nương ấy khóc liền vuốt vuốt nhẹ vào lưng an ủi nói.

"Được rồi. Trước tiên cô nương cho ta biết tên cô nương trước đi."

Ở trong một góc tối Lệ Chi trong hình dạng nửa người nửa hồ ly. Ở đằng sau sáu cái đuôi lòi ra còn chân trần chạy bạt mạng trên một con đường vắng.

Mắt nàng ta hiện lên đầy sự sợ hãi và lo lắng, màu lông là màu cam đã nhập nhòe có lúc ẩn lúc hiện có lúc lại hòa lẫn trong bóng tối.

Cùng lúc đó một tia sáng đỏ từ đâu đó ở đằng trước hiện lên.

Ánh trăng chiếu từ trên xuống dưới vào con người đó.

Bạch Tiếu đứng sừng sững ở trước. Ả ta mới nhìn thấy hắn thì mặt đã xanh như tàu lá chuối mà vội vàng quay người bỏ chạy hướng khác.

Chạy không được bao xa thì lại một bóng dáng quen thuộc khác.

Hắn trên môi vẫn nở một nụ cười tươi rói nói.

"Xin chào, lâu không gặp."

Lão Nhị từ bóng tối bước ra trước sự bàng hoàng của Lệ Chi. Ả ta bây giờ cảm nhận được luồng sát khí quen thuộc từ Lão Nhị, run rẩy chỉ tay nói.

"Ngươi ngươi là cái tên trước đi cùng tên tiểu tử vừa nãy đúng không? Sao ngươi lại ở đây?"

Nói xong được vài câu nàng ta nhận ra mình bị dính bẫy liền quay người chạy hướng ngược lại.

Thì Bạch Tiếu đã đứng ngồi canh ở đấy, ở trên tay là một lá bùa.

Mặt của Lệ Chi trắng bệnh cắt không còn giọt máu.

Nàng ta định nhảy lên cao để chạy trốn thì Lão Nhị đã nhanh tay phi năm lá bùa tạo thành hình ngôi sao năm cánh ở xung quanh Lệ Chi.

Trong tay của Lão Nhị có một cuộn chỉ đỏ, hắn ta nhanh như chớp nhảy lên xoay vòng dùng nó để quấn lấy và trói chặt người của Lệ Chi.

Lần này ả ta hết đường trốn thoát liền dùng mỹ nhân kế. Khóe mắt bắt đầu xuất hiện những giọt lệ lớn nhỏ thi nhau chảy xuống gò má ửng hồng.

"Ta chỉ là hồ ly thiện hút linh khí đất trời để tu tập. Sao hai người lại bắt ta?"

Lão Nhị cười nhạt nói. "Hút linh khí đất trời? Người ngươi nồng nặc ám muội sinh khí của nhân gian mà còn già mồm phét lác được à? Là lục vĩ ma hồn thì không biết bao nhiêu người chết dưới tay ngươi. Vậy mà nói mình là một yêu linh sao?"

Bị vạch trần nàng ta liền lộ ra ngay bản chất thật.

"Còn ngươi? Ngươi là ai đến giờ vẫn muốn che dấu để sống chung với loài người sao? Nực cười chết mất."

Lão Nhị chẳng thèm để ý đến Lệ Chi quay sang chỗ Bạch Tiếu nói.

"Tinh luyện đi."

Bạch Tiếu bị thúc dục cũng bắt đầu ngồi tinh luyện xúc cảm.

Những linh khí xúc cảm ái từ người nàng ta dần dần chuyển động đi đến chỗ Bạch Tiếu. Những thứ đó không khác gì linh lực của Lệ Chi. Càng hút thì nàng ta dần lả người đi dần.

Sau khi tinh luyện ra được một viên xúc cảm ái xong. Lệ Chi gục xuống, đau đớn không nguôi cứ ngỡ tưởng nàng ta không thể phát ra được lời nào để từ biệt thế gian này.

||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||

Nàng ta thều thào rằng.

"Các ngươi... c... ác ngươi có thể về xem hộ ta Dạ Nguyệt ra sao được không? Ả ta cũng gắn bó với ta hơn chục năm nay. Tình tỷ muội đã vô tình nảy nở, sinh sôi. Ta mà chết nhan sắc của con bé sẽ tàn phai, nó sẽ chọn cách tử tự để kết thúc cuộc đời mất. Mau mau ngay cản con bé hộ ta được không?"

Mắt Lệ Chi lưu luyến nhìn vào Lão Nhị, ánh mắt van xin ấy khiến cho con tim hắn gào thét, thắt chặt. Hắn dùng ánh mắt dịu dàng lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nhìn Lệ Chi nói.

"Được."

Nàng ta mỉm cười, cái cười đẹp nhất từ khi Lão Nhị gặp ả ta. Vẻ mặt mãn nguyện rời đi ấy đã để lại cho hắn chút thương cảm. Sau đó Lệ Chi từ từ ngắm mắt lại kết thúc sự sống và vĩnh viễn cõi trần.

Bạch Tiếu vẫn chỉ nhìn sự việc diễn ra bằng con mắt một cách vô cảm đó. Cái nhìn của hắn như cái người đời, như tất cả chuyện này chẳng liên quan gì đến hắn.

Khi Lệ Chi nhắc đến Dạ Nguyệt hắn cũng đột nhiên nhớ ra mình đã bỏ rơi Uyển Như.

Lúc hắn bàng hoàng nhận ra liền đánh rơi kiếm đào quay đầu chạy bạt mạng quay lại chỗ cũ hắn và nàng vữa nãy đã đứng.

Bạch Tiếu vẫn chẳng nói chẳng rằng chỉ đi đến cơ thể yếu ớt của Lệ Chi ngồi xổm xuống. Lấy tay thọc vào ngực của Lệ Chi mà mò lấy yêu đan.

Nàng ta không chút kháng cự, có lẽ việc bị rút yêu đan rất đau đớn nhưng Lệ Chi dường như đã chấp nhận số phận mình chỉ đi đến đây.

Không quá lâu hắn đã mò thấy và rút nó ra cơ thể của Lệ Chi. Lúc này cơ thể của Lệ Chi mới tan biến hoàn toàn vào không khí.

Hắn nhìn chăm chăm vào yêu đan rồi cho luôn nó vào miệng rồi nuốt chửng.