Nghiệt Lệ

Chương 63: Lập đàn



Viên yêu đan phát huy năng lực ngay sau đó, luồng yêu khí bùng phát làm cho Bạch Tiếu mê mẩn nó không thôi.

Hắn khoái cảm giác nâng nâng của sức mạnh, cái cảm giác mà linh lực dồi dào khắp cơ thể khiến hắn mê man.

Hưởng thụ được một lúc thì hắn mới nhận ra trong tay mình vẫn còn viên xúc cảm ái mới khiến hắn nhớ đến Uyển Như.

Vậy là hắn lại phải chạy theo Lão Nhị để tìm Uyển Như.

*Thanh Lâu Thư Ẩn

Tỳ nữ đó cố gắng lấy lại bình tĩnh của mình nói.

"Hàm Dao."

Cố cùng vẫn không kìm được cảm xúc mà gục xuống khóc nức nở.

Nàng không dám cắt ngang cảm xúc của Hàm Dao giữa chừng nên đã quyết định ngồi im chờ Hàm Dao xử lý tâm trạng.

Đến khi trăng tỏ chiếu vào phòng thì Hàm Dao cũng bình tĩnh kể lại tất cả câu chuyện.

"Ta theo Nguyệt tỷ cũng lâu tầm mười năm năm nay. Sự thật là tỷ đấy năm nay đã ngoài ba mươi."

"Gì cơ? Ngoài ba mươi rồi á sao vẫn còn trẻ vậy?"

"Nhan sắc trẻ đẹp của tỷ đấy là nhờ vào một lục vĩ ma hồ mà ra."

Khi Hàm Dao nhắc đến lục vĩ ma hồn nàng đã nhớ đến một hồ ly sáu đuôi khác mà nàng đã đụng độ khi ở cùng Tuyết Lam.

"Lục vĩ ma hồ."

"Tỷ đấy và hồ ly đó có một giao kèo. Tỷ đấy sẽ là người dẫn dụ nam nhân đến cho hồ ly. Hồ ly sẽ ban nhan sắc không bao giờ tàn phai cho tỷ đấy."

"Quá vô lý. Hồ ly đó có thể tự dẫn dụ được mà."

Hàm Dam bất ngờ cười nhẹ nói. "Lúc đầu tại hạ cũng nghĩ vậy. Còn nghĩ rằng hồ ly đến có âm mưu với tỷ đấy.

Nhưng sau này tại hạ quan sát nhiều hơn thì mới phát hiện ra hồ ly có tình cảm với Nguyệt tỷ."

Nàng bất ngờ trước lời nói của Hàm Dao đến mức phải hỏi lại vì sợ tai mình nghe nhầm.

"Gì cơ? Thật á?"

Hàm Dam cười khổ gật gật đầu một cách đầu mệt mỏi.

"Có lẽ hồ ly đó đã bị ai đó diệt rồi. Nên Nguyệt tỷ mới ra như này."

Lúc này mới chợt nhớ đến Bạch Tiếu và Tuyết Lam liền bất lực tự nói với chính mình: Mình lại lạc mất hai người họ mất rồi. Mà giờ phải lập đàn giải oan cho Dạ Nguyệt cái đã.

Đàn giải oan: Thường được dùng cho những linh hồn oan khuất. Sống đời bể khổ hoặc chết một cách không bình thường.

Nghĩ đến đó nàng nói. "Được rồi, ta đã hiểu sự tình, giờ ta sẽ lập đàn giải oan cho Dạ Nguyệt."

Nàng đứng lên rồi nói. "Kiếm cho ta cái bàn ít đồ ăn, rượu vài nén nhang đến đây là được."

Hàm Dam nhanh chóng lui đi chuẩn bị đồ.

Nàng thì đứng đi đến đỡ cái xác Dạ Nguyệt nằm xuống. Xong việc thì Hàm Dao cũng mong hết đồ lên.

Uyển Như sắp xếp các đồ lên bàn. Lấy một nén nhang đốt lên khấn vài cái rồi cắm vào bát hương.

Nàng đứng lên chỉnh dáng đứng nghiêm túc rồi nói một bài thơ dành để an ủi các linh hồn.

Vừa đọc nàng vừa lấy vài lá bùa giải ô uế cho nơi đây. Làm xong nàng đi đến chỗ cửa sổ để mở cửa thông thoáng chỗ này.

Một tay mạnh bạo kéo cửa sang, hai người y phục đen, y phục vàng nhảy vào nhưng lại bốn người hoảng sợ.

Hàm Dao thấy có hai sinh vật lạ nhảy vào từ cửa sổ hét lớn.

"Có ma, có ma, có ma. Cứu với. Thầy ơi cứu với."

Cô ấy chạy đến chỗ nàng núp sau người nàng mà run rẩy.

Hai nhà đó nhảy vào mà chẳng tính toán nên đã ngã úp hết mặt xuống đất. Nàng bị Hàm Dao dọa sợ theo nói.

"Các ngươi là ai, mà lại dám vào đây? Có tin ta cho hai ngươi lên gặp quan không?"

Người y phục đen ngẩng mặt lên, nàng bất ngờ vì khuôn mặt thân quen này. "Bạch Tiếu."

Rồi nàng chỉ tay vào người y phục vàng còn lại vẫn đang úp mặt dưới đất nói. "Không lẽ đây là... "

Người đó ngẩng mặt lên nói. "Vâng thần đây. Lão Nhị của người đây."

Cả hai sau đó cùng đứng lên nàng thì ngại ngùng vì hiểu lầm cho hai người họ nói.

"Trong đây tối quá ta không nhận ra hai người ngay được."

Hàm Dao đứng núp đằng sau nàng nói. "Đó là hai người quen của ngài sao?"

"Ừm đúng rồi."

Bạch Tiếu quan sát xung quanh phòng thì thấy một người chùm khăn trắng lên mặt nằm dưới đất liền thắc mắc chỉ tay vào người đó hỏi.

"Kia là... "

"Đó là Dạ Nguyệt, kỹ nữ đẹp nhất ở Tuyển Kí."

Lão Nhị chợt nhớ đến lời nói của Lệ Chi lẩm bẩm.

"Ta đến muộn rồi."

Uyển Như thấy hắn lẩm bẩm tự kỉ một mình thắc mắc hỏi.

"Gì đấy?"

"À không. Ta với Bạch Tiếu đã tinh luyện được xúc cảm ái rồi đây."

"Hả? Ta muốn diệt ma à. Chán ghê. Mà hai người tinh luyện từ gì vậy? Yêu hay ma?"

Bạch Tiếu liếc mắt nhìn Hàm Dao nói.

"Ở đây nói không tiện. Chúng ta trở về đã."

Nàng gật gật đầu tán thành rồi quay sang Hàm Dao nói.

"Ta làm lễ xong rồi đấy. Ta giờ phải đi rồi. Cô nương ở lại bảo trọng nhé."

Cả ba người được tiễn ra khỏi thanh lâu Thư Ẩn. Vừa đi nàng vừa nói.

"Trước tiên chúng ta đi chào tạm biệt Tiểu Lam đã. Ta đã hứa với cô bé sẽ chào tạm biệt cô bé rồi."

Cả hai người đương nhiên đồng ý mà không phản đối.

Trên đường đi thì Lão Nhị nói. "Bọn ta tinh luyện xúc cảm ái từ một yêu hồ."

"Yêu hồ?"

Vậy là tất cả mọi bí ẩn đều được sáng tỏ, nàng nói.

"Thì ra là vậy. Vậy yêu hồ đó trước khi đi có nói gì không?"

"Nàng ta có kêu ta ra để ý Dạ Nguyệt. Sợ rằng khi ta giết ả ta Dạ Nguyệt mất đi nhan sắc sẽ tự vẫn."

Nàng rơi vào trâm ngâm về câu chuyện của Lệ Chi và Dạ Nguyệt một lúc. Bạch Tiếu đi cạnh nàng đột nhiên nói.

"Nàng đi đâu mà để ta tìm mãi."

Nàng định trả lời thì Lão Nhị ma ranh cắt lời.

"Công chúa đi với ta đó. Thái tử cứ để bọn ta tìm mãi thôi."

Nói xong Lão Nhị còn dương dương tự đắc nhếch mép nhìn Bạch Tiếu.

Bạch Tiếu giận mà không nói quay mặt ra chỗ khác. Nàng chẳng buồn bênh vực ai khác chỉ biết thở dài ngao ngán.

Không lâu sau họ cũng đã tới nơi nhưng người đầu tiên khi đến khu ổ chuột họ gặp lại là tên tiểu tử mà Tiểu Lam vừa mới xích mích.

END