Ngọa Hổ Tàng Long

Chương 376: Lá bài oan nghiệt!



Xem ra, tối nay thần may mắn vẫn đứng về phía ông ta rồi.





Món tiền trước đó thua chỉ là sự cố nho nhỏ mà thôi.






Advertisement



Có điều, đúng lúc này Tôn Hàn cũng hạ xuống một đôi Q, chỉ to hơn bài của ông ta đúng một chút.





"Lâm Hữu, tôi có đôi Q. Ông vẫn nghĩ có thể thắng được tôi sao?", Tôn Hàn đắc ý mỉa mai.





Trong nháy mắt, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt hết lưng áo Lâm Hữu, ông ta nói không nên lời.





Tôn Hàn có đôi Q, vậy chẳng phải ông ta phải có ít nhất ba cây J thì mới có cơ hội thắng hay sao?





Việc này xác suất là rất thấp.



Advertisement






"Ông nội ơi, xin ông phù hộ cho con ba cây J đi. Chỉ cần cây bài còn lại của con là J thì sau này ngày nào con cũng thắp hương cho ông!"





Lâm Hữu trong lòng không ngừng cầu nguyện.





Có vẻ như tổ tiên nghe được lời cầu nguyện của ông ta.





Một cảnh tượng kỳ diệu đã xảy ra.





Cây bài cuối cùng của ông ta là J bích!





"Ha ha ha, hôm nay Lâm Hữu này vừa mở bát đã may mắn, đến ván cuối cùng cũng vẫn còn son! Tôn Hàn, mở to cái mắt chó của cậu mà nhìn kỹ bài của tôi đi. Đây là ba cây J, cậu chỉ có đôi Q mà đòi thắng tôi?"





"Các vị, mỗi người các vị cũng phải trả thêm cho tôi mỗi người năm triệu nữa đó!"





Năm người, mỗi người thêm năm triệu cộng với số tiền cược ban nãy tổng cộng tám mươi triệu. Đó là số tiền Lâm Hữu nhận được nếu chiến thắng!





Mặc dù không thể nhiều bằng lúc đỉnh cao thắng được những chín mươi triệu tệ nhưng đối với Lâm Hữu lúc này thì món tiền này chẳng khác nào một chiếc phao cứu sinh khổng lồ!





Lâm Hữu nhảy dựng lên, mặt đỏ bừng bừng!





Bài bạc nhiều năm như vậy nhưng ông ta chưa từng gặp may đến vậy!





Thế nhưng...





Tôn Hàn ung dung mở miệng: "Đúng là một bước lên thiên đàng, một bước xuống địa ngục. Cây bài này có thể khiến ông thua đau, nợ nần chồng chất đến nỗi không trả nổi".





"Nhìn cho rõ đây, lá bài thứ ba của tôi cũng là Q, Q tép! To hơn bài của ông!"





Lá bài oan nghiệt!





Lâm Hữu há hốc miệng, không thốt được nên lời.





Ông ta không tin!





Sao có thể như vậy được?





"Ông còn phải bù thêm cho tôi năm triệu nữa, có điều con người tôi rộng rãi, không thèm tính toán món tiền nhỏ này".





Anh Lạc cười nói: "Lâm Hữu, ông nợ tôi một trăm triệu. Nếu không trả được thì e là mạng ông cũng khó mà giữ được".





"Các người lừa đảo! Sao có thể có chuyện kỳ quặc như vậy được! Các người chơi ăn gian, lũ lừa đảo!"





Lâm Hữu trải qua đủ mọi cung bậc cảm xúc lên voi xuống chó giờ bắt đầu gào lên.